Diệp Như Hề thấp thỏm bất an kéo ghế dựa ra rồi ngòi xuống.
“Gọi cho cô rồi, nếm thử đi.
”
Diệp Như Hề vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại người này, hẹn người ta ra gặp mặt còn không hỏi ý kiến đối phương đã gọi đồ.
Tạ Trì Thành dường như nhìn ra điều cô nghĩ, nói: “Không thích thì gọi lại.
”
Diệp Như Hề lắc đầu, cô cũng không phải thật sự đến đây để uống cà phê.
“Tạ tiên sinh, chuyện trước đó thật sự
xin lỗi, tôi đã chuyển qua tất cả số cổ phần sở hữu rồi, một phân tiền cũng không giữ lại, còn có mấy tấm thẻ này, trả lại cho anh.
”
Cô lấy ba tấm thẻ đen kia rồi đưa qua.
Tạ Tri Thành lại không chịu nhận lấy, mà là nói: “Lý do là gì, nói đi ”
“A?”
“Cô đã cứu tôi, tôi sẽ không truy cứu.
”
Ý tứ của câu nói này nghĩa là vì cô đã cứu anh nên có thể dễ dàng đem 3 tỷ này lấy đi, anh sẽ không truy cứu.
Rốt cuộc, cái mạng của Tạ Trì Thành anh cũng không chỉ đáng giá có chừng ấy tiền.
Diệp Như Hề cũng rất luyến tiếc, nhưng làm người phải có điểm giới hạn.
“Tôi cứu anh cũng không phải vì tiền, hơn nữa lúc ấy tôi cho rằng anh đang thật sự bị thương nặng.
”
Lấy đi tiền của một người mình nghĩ là sắp chết, nửa đời sau của cô dừng nghĩ đến việc yên tâm sống.
“Nhưng cô cần số tiền này.
Nhạc Nhạc cũng rất cần.
”
Nhắc tới Nhạc Nhạc, sắc mặt Diệp Như Hề dịu dàng hơn rất nhiều.
“Cảm ơn anh, Tạ tiên sinh, nhưng tôi hiện tại có thể dựa vào chính