Có lẽ là vừa mới được Lục Tư Viễn cứu nguy, hơn nữa giờ phút này giọng điệu của anh lại mềm mỏng nhẹ nhàng, trong lòng Diệp Như Hề đã bớt kháng cự đi rất nhiều.
Đây là chàng trai mà cô đã từng thích, nếu có thể, sao cô nhẫn tâm lạnh nhạt với anh cơ chứ.
Cũng tốt.
Lừa người.
Trái tim Lục Tư Viễn vô cùng đau đớn.
Trong khoảng thời gian anh về nước tới bây giờ, anh đã sớm điều tra tất cả mọi chuyện liên quan tới Diệp Như Hề nhưng năm qua, trái tim anh đau đớn như bị ngàn nhát dao đâm chém.
Người con gái anh nâng niu nơi đầu quả tim, mấy năm qua đã phải sống trong địa ngục.
Cho nên anh không trách nổi sự kháng cự và lạnh nhạt hiện tại của cô.
“Thật xin lỗi.
Anh bỗng nhiên nói.
Diệp Như Hề dừng bước chân.
Lục Tư Viễn cũng dừng lại, anh nhìn cô, ánh đèn đường mờ ảo trên đầu kéo dài chiếc bóng của anh, đường nét khuôn mặt vốn đã anh tuấn nay lại như có thêm một vành sáng bao quanh.
“Thật sự xin lỗi, Tiểu Hề, anh cho rằng anh rời đi thì em có thể sống cuộc sống tốt hơn, nhưng anh sai rồi, anh đã sai 6 năm rồi, em có thể cho anh thêm một cơ hội để thay đổi không?”
Vành mắt Diệp Như Hề lập tức đỏ
hoe, đôi tay đang rũ xuống lập tức gắt gao nắm chặt lại.
Lục Tư Viễn vươn tay, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cảm nhận được cơ thể cô đông cứng, lại lặp lại một lần nữa, “Thật xin lỗi, Tiểu Hề.
”
Thật xin lỗi, vì sai lầm năm đó.
Đây là lần thứ hai Tạ Trì Thành thấy cảnh này.
Điểm khác nhau nằm ở chỗ là ở lần đầu tiên anh tình cờ bắt gặp, mà lúc này đây, là anh cố ý đi theo sau.
Anh ngồi ở trong xe, sắc mặt không rõ cảm xúc, bên trong xe thiếu ánh sáng khiến cặp mắt kia càng