Diệp Như Hề không khỏi thán phục sự nhanh trí của Nhạc Nhạc, vội vàng nói:: “Cuối cùng cũng tìm được cháu, daddy của cháu rất sốt ruột, mau ra đây đi.
”
Tạ An không nhúc nhích, đôi mắt tròn xoe dời tầm nhìn từ khuôn mặt của Diệp Như Hề qua mặt của Nhạc Nhạc ở bên cạnh, cậu mấp máy môi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Diệp Như Hề vội vàng gọi Tạ Trì Thành tới.
Giữa hai hàng lông mày đang cau lại của Tạ Trì Thành có chút mù mịt, anh
trầm giọng nói: “Tạ An, ra ngay.
Lùm cây lung lay, nhưng người thì vẫn chưa xuất hiện
Tạ Trì Thành không muốn lặp lại lần thứ hai, mà đang định cho người tới nhổ luôn cả bụi cây trước mặt, anh không tin thằng nhóc nhà mình không chịu ra.
Trong lòng Diệp Như Hề chợt nhảy dựng, lập tức đã đoán được suy nghĩ của anh, vội vàng nói: “Từ từ đã, anh quá hung dữ, dọa sợ thằng bé rồi, tất nhiên nó sẽ không chịu ra để tôi thử xem thế nào đi.
”
Dứt lời Diệp Như Hề trực tiếp tiến lên
trên, dịu dàng nói: “Tiểu An, trước tiên cháu hãy ra đi đã, nơi này nhiều muối, đừng để bị đốt rồi khó chịu, cũng đừng trốn nữa.
”
Nghe vậy, Tạ An hít hít cái mũi, đúng là cả người cậu đều đang bị muỗi đốt, vừa đau vừa ngứa, nhưng vẫn dẩu môi nhất quyết không ra ngoài
Vốn dĩ ban đầu còn rất kiên cường, hiện tại nghe thấy giọng của dì xinh đẹp dịu dàng khuyên nhủ như thế nghĩ đến rất có khả năng cô mới là mami của mình, Tạ An lập tức liền thấy tủi thân.
Cho dù có sớm trưởng thành thế nào, dù có thông minh tới đâu, rốt cuộc
vẫn chỉ là một đứa trẻ mới năm tuổi đầu, bị đau thì tự nhiên sẽ tủy thân, trước kia là do không có