Bình tĩnh mà xem xét, Lục Tư Viễn thật sự là một người rất tốt, lời anh đã nói ra thì nhất định sẽ làm được, cũng có thể sẽ chăm sóc tốt cho Nhạc Nhạc, càng quan trọng hơn là, anh cũng là người cô đã từng thích.
Nhưng trải qua sự kiện thay đổi chóng mặt 6 năm trước, Diệp Như Hề càng rõ ràng hơn bất cứ ai, gia đình
Lục Tư Viễn không có cách nào chấp nhận sự tồn tại của cô và Nhạc Nhạc.
Mối nhân duyên đã biết trước sẽ không nhận được sự chúc phúc, vẫn nên chặt đứt mới tối, cô không chỉ suy nghĩ cho riêng bản thân mình, cô còn có Nhạc Nhạc cần phải cân nhắc nữa.
Chỉ là, phải làm như thế nào, cô thấy rất đau đầu, hơn nữa hiện tại Lục Tư Viễn lại còn là ông chủ của cô.
“Như Hề, cô đã đi khảo sát công ty Viễn Huy chưa? Thế nào rồi?”
Đường Anna mang vẻ mặt mỉm cười đi tới.
Diệp Như Hề phục hồi tinh thần, nói: “Trước mắt có tới xem, cũng không tệ lắm, triền vọng thị trường cũng khá, đã đủ tư cách nhận đầu tư bước đầu.
”
Ý cười trên khóe miệng Đường Anna càng tăng cao, lại làm ra giám vẻ kinh ngạc, nói: “Vậy sao? Xem ra cũng được lắm nha, vậy dự án này liền giao cho cô nhé, cô cũng phải cố lên, Tư Viễn và tôi đều đang bận rộn với những dự án khác, cô ngàn vạn lần cũng đừng phụ lòng mong đợi của Tư Viễn đấy nhé.
”
Dứt lời, Đường Anna xoay người rời đi, ánh mắt kia lập lòe tia sáng ác độc.
Tôn Bân chỉ là đứa con hoang nhà họ Tôn, không danh không phận, không có chút tư cách thừa kế tài sản gia tộc họ.
Ngay cả cái công ty con kia chẳng qua cũng chỉ là cái cớ để tống cổ anh ta, muốn thành công đưa ra thị trường, căn