Cả người Thẩm Ngọc Lam run lên vài cái, từ từ quay lại, vẻ mặt bị thương cũng được thay bằng một nụ cười rạng rỡ: “Thiên Vũ...!dì sau này có thể sẽ không chăm sóc con được nữa rồi.
Con phải biết ngoan ngoãn một chút, cố gắng nghe lời ba..”.
Thẩm Ngọc Lam giọng nghẹn ngào, nói không nên lời.
Cô ôm Ninh Thiên Vũ, ngửa đầu lên cố nén nước mắt đang chực chờ chảy xuống.
“Dì cho là con bị ngốc sao? Rốt cuộc là bởi vì cái gì chứ? Rõ ràng lúc trưa vẫn còn bình thường.” Cảm giác nơi ống quần khá ấm, Thẩm Ngọc Lam cúi đầu nhìn xuống liền thấy hai vai Ninh Thiên Vũ đang run rẩy, vùi đầu vào ống quần cô mà khóc.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Thẩm Ngọc Lam tràn ngập vẻ kinh ngạc và đau lòng.
Cô cứ cho rằng chỉ có mình cô là không nỡ rời xa Ninh Thiên Vũ, nay lại thấy cậu cũng không nỡ rời xa cô, trong lòng lại có chút vui mừng.
Thẩm Ngọc Lam ngồi xổm xuống, cô quỳ trên mặt đất sau đó kéo Ninh Thiên Vũ đến ôm vào lòng.
"Sau này dì có thời gian sẽ quay lại thăm con.
Thiên Vũ không được khóc nữa, nghe lời dì.”
Cô không muốn nói những lời không hay về Ninh Nhất Phàm trước mặt cậu bé, dù sao thì đây cũng là chuyện của người lớn, không liên quan đến bọn trẻ.
Thật ra khi bình tĩnh lại, cô cũng hiểu vì sao Ninh Nhất Phàm lại làm như vậy.
Ninh Thiên Vũ là con trai của anh, anh nhất định sẽ không để nó gặp chút nguy hiểm nào.
Nếu đổi lại là cô, cô cũng làm như vậy.
Nhưng với thân phận của cô lại không tiện mở miệng, vả lại cô vốn không rõ năm xưa đã xảy ra chuyện gì.
“DÌ, dì không có lập trường sao? Cho dì tiền, dì liền đi à?” Ninh Thiên Vũ lau nước mắt, bộ dáng hận rèn sắt không thành thép.
Thẩm Ngọc Lam không nói nữa, tuy nói Ninh Thiên Vũ có chỉ số thông minh cao hơn người khác nhưng kinh nghiệm và chạm xã hội còn quá ít, trong tư tưởng cậu vẫn nghĩ tất cả mọi người đều bình đẳng.
“Con thuê dì, có được không? Con có tiền, con có thể trả lương cho dì, dì đừng đi mà..."
Ninh Thiên Vũ ôm cô thật chặt, không muốn để cô rời đi.
Thẩm Ngọc Lam chỉ hít một hơi thật sâu, Ninh Thiên Vũ khiến cô rất cảm động.
Cô dứt khoát.
ngồi bệt xuống đất, ôm Ninh Thiên Vũ vào trong ngực.
Nếu như có thể, cô mong thời gian có thể ngừng mãi ở khoảnh khắc này...!
Sau mấy tiếng, Ninh Thiên Vũ đã khóc ở trong lòng cô đến mức ngủ thiếp đi.
Cô ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh tế trong ngực mình, ánh mắt cô quyến luyến không nỡ, cô cứ nhìn chằm chằm cậu, dường khi muốn khắc ghi hình dáng cậu vào trong đầu.
Cuối cùng cô cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, sau đó nhẹ nhàng ôm Ninh Thiên Vũ trở về phòng.
Thẩm Ngọc Lam quay về phòng mình, cầm hành lý đã thu dọn sẵn, nhanh chóng xuống lầu, bước ra cổng.
Cô chỉ sợ nếu bản thân còn chần chừ thì sẽ không thể nào rời đi được...!
Thẩm Ngọc Lam đi ra khỏi biệt thự, dọc theo con đường cái đi về phía dưới chân núi.
Đây là khu nhà của những người giàu nên dọc đường không có một chiếc xe taxi nào.
Trên lầu hai của biệt thự, Ninh Nhất Phàm nhìn bóng cô càng ngày càng xa, càng ngày càng mờ nhạt mới