Thẩm Ngọc Lam liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt rơi trên người Ninh Nhất Phàm, gương mặt anh rất lạnh lùng, không nhìn ra biểu cảm, vào lúc cô cho rằng anh sẽ không mở miệng nói gì.
“Cô ấy rất đồng cảm, vẫn luôn như vậy” Ninh Nhất Phàm nói một cách rất đương nhiên.
Cao Nhã Uyên hé miệng, còn muốn nói gì đó, thì trong đám người đột nhiên có người nói một câu: “Lên rồi, mau xem”
Sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn xuống dưới vách núi: “Anh tôi thế nào rồi?” Đội trưởng là người lên đầu tiên, Cao Nhã Uyên chạy đến nắm lấy tay của đội trưởng.
“Anh cô?” Đội trưởng đờ người, ánh mắt xuyên qua Cao Nhã Uyên rơi xuống người của Thẩm Ngọc Lam đứng ở phía không xa, một lúc sau mở miệng nói: “Tôi còn tưởng cô gái kia mới là em gái của người bị thương cơ…”
Khóc thành thế kia, cả người toàn vết thương, còn được Ninh Nhất Phàm bảo vệ, quả thực, người không hiểu rõ đều sẽ nghĩ như vậy.
Cao Nhã Uyên mím môi, cúi đầu, che dấu sự hận thù trong mắt mình.
“Cô à xin nhường một chút, bệnh nhân cần đến bệnh viện tiếp nhận điều trị” Vị đội trưởng kia kéo Cao Nhã Uyên sang một bên, không hề trả lời câu hỏi của cô ta.
Thẩm Ngọc Lam cũng được Sở Tịnh Khuynh dìu, đi đến: “Xin chào, đồng chí cảnh sát, cái đó, anh ta có sao không?”
Vị đội trưởng đó quay người lại, quan sát Thấm Ngọc Lam từ trên xuống dưới, sắc mặt cũng ổn hơn nhiều rồi, bèn nói: “Khi nãy nghe bác sĩ xuống dưới đó nói, phần đầu bệnh nhân bị va đập mạnh, trước mắt chưa rõ tình hình”
Nói xong, nhìn Thẩm Ngọc Lam và Ninh Nhất Phàm gật đầu một cái, rồi bắt đầu sơ tán mọi người xung quanh.
Cao Sơn đã được đưa vào trong xe cứu hộ rồi.
“Ở đây có người nhà bệnh nhân không? Một người lên đây đi theo”
Nghe thấy hai chữ người thân, Cao Nhã Uyên đầu tiên là ngơ ngác, nhưng trong lòng lại có một sự chột dạ và sợ hãi, khiến cô ta lúc này không cách nào đi cùng Cao Sơn được, quay người lại, sau khi đi về phía xe cứu hộ