Thẩm Ngọc Lam trừng mắt nhìn anh ta, gạt tay anh ta ra: “Đừng có nói linh tinh”
Ninh Nhất Phàm sắc mặt u ám, hai tay nắm chặt vô lăng: “Để cậu ta ăn xong thì lập tức đi bảo cậu ta đi về”
Thẩm Ngọc Lam ngơ ngác nói: “Ừ” một tiếng, cũng không hỏi anh đã đi đâu, rồi cúp điện thoại.
Sở Tịnh Khuynh ngồi trên ghế sô pha ăn đồ ăn vặt, ngồi tán gẫu với Thẩm Ngọc Lam, ánh mắt anh ta đột nhiên di chuyển đến chiếc tivi phía trước, là anh ta hoa mắt rồi sao? Người phụ nữ trên tivi kia rất giống với Cao Nhã Uyên.
Anh ta đặt gói đồ ăn vặt xuống, bước đến gần chiếc tivi, nhấc điều khiển lên và bật âm thanh.
“Tin tức mới nhất, tại khu biệt thự gần thành phố vừa xảy ra một vụ án mạng, theo nhân chứng cho biết, anh ta đang lái xe về nhà thì phát hiện phía trước có một người phụ nữ đẩy một người đàn ông xuống vách núi, hiện cảnh sát đã nhanh chóng cử người đi tìm kiếm nạn nhân! Nghi phạm của vụ án mạng này hiện đã được áp giải về đồn cảnh sát để phục vụ cho công tác điều tra”
Chuyển cảnh, Thẩm Ngọc Lam thấy người ngồi xổm bên đường là Cao Nhã Uyên, Cao Nhã Uyên cả người run rẩy, hai
tay đan vào nhau, đôi mắt nhìn về phía trước không có tiêu điểm, nhìn thấy bộ dạng đó cô không khỏi xót xa.
“Đó hình như là chị dâu mà, lẽ nào người ngã xuống dưới đó là người mà chị dâu quen biết? Sở Tịnh Khuynh nhìn chằm chằm vào tivi, đột nhiên nhìn thấy cảnh này trong tivi, tivi chuyển cảnh đến chỗ vách núi, bức tường núi dốc đó kể cả nếu người đó còn sống thì chắc bị thương cũng không nhẹ.
Nghĩ đến đây, không biết vì sao mà Thẩm Ngọc Lam cảm thấy trong lồng ngực có chút khó chịu, sống mũi cay cay, nỗi buồn và nỗi đau không thể giải thích được khiến cô không thể cầm lòng ngồi xuống ghế sô pha.
Cảm giác này cô nhớ mấy năm trước có lần vào năm cô học cấp hai, lúc đó vào tiết thể dục, cũng giống như bây giờ, cô cảm thấy đau khổ muốn khóc mà không có lý do gì, vào thời điểm đó, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
“Ngọc Lam, cô làm sao vậy?” Sở Tịnh Khuynh thấy vậy liền đặt gói đồ ăn vặt trên tay xuống, tiến tới ôm cô, những giọt nước mắt chảy xuống, anh ta có chút ngạc nhiên: “Ngọc Lam, sao cô lại khóc?
Khóc? Thẩm Ngọc Lam ý thức dơ tay lên,