Không ai hiểu con bằng mẹ, mặc dù thời gian tiếp xúc với Ninh Thiên Vũ khá ngắn, nhưng cô hiểu rõ Ninh Thiên Vũ có biểu hiện như vậy có nghĩa việc này hoàn toàn có liên quan đến cậu.
Thẩm Ngọc Lam nhớ không lâu sau khi uống ly sữa, cô mới mất đi ý thức.
Đó hiển nhiên không phải chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Ninh Thiên Vũ cúi đầu không nói.
Thẩm Ngọc Lam nhìn cậu, vừa bất lực vừa tức giận.
Cô hít sâu một hơi, vẻ mặt lãnh đạm.
nói: “Con ra ngoài đi, mẹ cần mặc quần áo”
Thẩm Ngọc Lam đầu óc rối bời.
Đây là lần đầu tiên của cô, cái quý giá nhất của người phụ nữ đã không còn nữa.
Nói cô không tủi thân là giả, nhưng việc này do chính con trai cô gây ra, cô còn làm gì được nữa?
Đầu Thẩm Ngọc Lam rối như mớ bòng bong, có nói cũng không rõ.
Tuy nhiên, Ninh Nhất Phàm...!
Cô bị hạ thuốc, chẳng lẽ...!
“Con ngày hôm qua cũng...!với ba của mình sao?”.
Ninh Thiên Vũ cúi đầu, mặt hướng ra ngoài cửa, hồi lâu không lên tiếng thì nghe được cô hỏi.
Ninh Thiên Vũ quay mặt lại nhìn, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ bất mãn, rõ ràng cậu đã làm được một việc tốt, sao mẹ lại không biết ơn mà còn hung dữ như vậy?
Mẹ nhỏ không phải thích ba sao? Không phải cậu cũng đang giúp mẹ à?
Nhìn bộ dạng của Ninh Thiên Vũ, Thẩm Ngọc Lam cầm bộ đồ ngủ luồn vào bên trong chăn, sau khi mặc xong, cô nén cơn đau từ giữa hai chân, đứng dậy đi tới trước mặt Ninh Thiên Vũ.
Cô ngồi xổm xuống, nói: “Thiên Vũ, mẹ và ba con không phải là vợ chồng, không thể làm loại chuyện đó, dì Cao mới là mẹ tương lai của con.
Con có biết rằng hành động hôm qua của con là sai không?” Đứa trẻ này từ nhỏ không lớn lên bên cạnh cô, nếu bây giờ không mắng, cô thật sự chưa làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.
Ninh Thiên Vũ dường như đã ý thức được sự việc nghiêm trọng đến mức nào nên cúi đầu không nói gì.
Ninh Thiên Vũ cho rằng Thẩm Ngọc Lam thích ba cậu, cậu cho là nếu làm như vậy, dì nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng giờ phút này dì lại không có chút vui vẻ, ngược lại còn muốn khóc.
Chẳng lẽ cậu thật sự đã sai rồi sao?
“Hôm nay mẹ sẽ xin nghỉ một ngày, con tự kiểm điểm lại bản thân mình cho tốt đi”
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Ninh Thiên Vũ, trong lòng Thẩm Ngọc Lam lại có một tia không đành lòng, nhưng mà chuyện này không phải chuyện nhỏ, cô phải dạy cho đứa trẻ này một bài học.
Cô nói với thím Lưu một tiếng, rồi rời khỏi biệt thự nhà họ Ninh.
Chỉ là bởi vì bệnh của mẹ nên những năm gần đây cô không có bạn bè, cũng không có người thân, vậy nên phát sinh ra những chuyện như này cô mới phát hiện ra, đến cả một người để tâm sự cô cũng không có, càng đừng nói đến một