Ninh Nhất Phàm hướng tầm nhìn về phía trước, nhìn hồi lâu, trong đầu bỗng lóe lên một hình.
ảnh.
Anh cong môi nói: “Vừa già vừa xấu vừa chán”
Ninh Thiên Vũ to mắt nhìn anh, không phục nói: “Ba nói mẹ già? Mắt đúng là có vấn đề” Làm sao mà lại nhìn ra được dáng vẻ đó.
Nói xong, cậu lại nằm xuống.
Vào lúc này trong căn phòng khách ở biệt thự nhà họ Ninh.
Cao Nhã Uyên nhìn đồng hồ trên tay, lạnh nhạt hỏi: “Cô có biết Nhất Phàm đã đi đầu không?”
Người hầu đứng ở cửa rụt rè đáp: “Cô Cao, cậu chủ đưa cậu chủ nhỏ đi ra ngoài trước tám giờ” Nói xong câu liền cúi đầu không dám nhìn Cao Nhã Uyên
Đã muộn như vậy còn mang theo Thiên Vũ ra ngoài, Cao Nhã Uyên nhíu mày, khóe miệng hạ xuống, đứng dậy đóng cửa lại rồi từ trong túi lôi ra một tệp tiền, đưa cho người hầu trước mắt.
“Nói đi”
Người hầu nhìn cô ta một cái thật sâu rồi hạ quyết tâm, nhét đầy tiền vào trong tay áo mới thấp giọng nói: “Nghe cậu chủ nhỏ và thím Lưu nói, cậu ấy muốn đi tìm mẹ nhỏ”
Cao Nhã Uyên nhanh chóng đứng dậy rời khỏi giường, mẹ nhỏ sao? “Cô ấy không còn làm ở đây à?”
Người hầu kia liền gật đầu.
“Vì sao?” Nghe nói vì muốn ở lại đây chăm sóc Ninh Thiên Vũ mà đến cả tính mạng cũng không cần, tại sao có thể đột nhiên không làm nữa.
Người hầu lắc đầu, lần này dù cho Cao Nhã Uyên dùng cách gì đi nữa cô cũng không mở miệng.
Ninh Nhất Phàm đã từng nói về vấn đề này, nếu không may để người ngoài biết chuyện, họ sẽ không chỉ đơn thuần là mất việc.
Mặc dù người hầu không nói nhưng trong lòng Cao Nhã Uyên biết rõ chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Đứa trẻ Ninh Thiên Vũ kia đã gây ra cho cô ta rất nhiều phiền phức, nghĩ đến chuyện bị Ninh Thiên Vũ phá đám đêm