Thẩm Ngọc Lam quýnh lên nuốt nước miếng: "Trong đầu trẻ con toàn nghĩ mấy chuyện bậy bạ gì thế hả? Mẹ...!Mẹ đi xin lỗi ba con, ngoài ra không còn gì nữa”
Ninh Thiên Vũ nhíu mày, cũng tại cánh cửa kia cách âm quả tốt hại cậu không nghe được gì cả.
Nói xong, cầm lấy chiếc túi trên giường lên nói: "Đi xuống lầu mẹ ăn cơm với con, ăn xong mẹ còn phải đi làm nữa”
"A, buổi chiều mẹ còn phải đi à, không thể ở lại với con sao?” “Không đi làm con nuôi mẹ à?”
“Được đấy.” Ninh Thiên Vũ đi vòng đến trước mặt Thẩm Ngọc Lam rồi dang tay ra ngăn cô lại, nghiêm túc nói: "Mẹ nhỏ, hay là mẹ đừng lấy chồng nữa, chờ con lớn rồi sẽ cưới mẹ có được không? Mà thôi, con tìm người khác cho mẹ thì hơn, lỡ lúc đó mẹ già rồi không ai cần nữa thì nguy”.
Đúng lúc Ninh Nhất Phàm đang uống nước ở đầu cầu thang nghe được Ninh Thiên Vũ nói thì suýt bị sặc.
Anh quay đầu lại nhìn trên lầu, giọng hơi trầm xuống: "Xuống ăn cơm”
Trong phòng ăn, Thẩm Ngọc Lam đang giúp thím Lưu bóp vai, không biết hai người đang nói cái gì mà cười đến vui vẻ.
Ninh Nhất Phàm nhìn thấy vậy lộ ra nụ cười nhạt nhẽo.
Lúc ăn cơm Thẩm Ngọc Lam ngồi cạnh Ninh Thiên Vũ quen tay bóc tôm, gỡ xương cá, gắp đồ ăn cho nhóc.
Có vẻ tâm trạng Ninh Nhất Phàm không tệ, khó có được quan tâm nói: "Để bảo mẫu làm đi, đồ ăn nguội hết rồi.”
Thẩm Ngọc Lam ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau, sự kích động trong lòng càng lúc càng lớn, người đàn ông này một khi thay đổi thì thật đáng sợ, nhưng cô vẫn chưa thể thích ứng với sự thay đổi đột ngột này.
Thím Lưu vừa lúc bưng thức ăn từ bếp ra nghe Ninh Nhất Phàm nói, lại thấy Thẩm Ngọc Lam đỏ mặt thì hiểu ý cười, kêu bảo mẫu đang đứng đợi ở cửa đến cho