Trong lòng thầm cảm thán, xã hội này đúng là bất công.
Tại sao nhất định phải đánh giá con người bằng vẻ bề ngoài? Chẳng lẽ không phải có một tâm hồn đẹp mới là quan trọng nhất?
Bình thường lúc cô bước vào một nơi hơi cao cấp một chút, đều không có nhiều người liếc mắt nhìn qua, cô có cố gắng nhiều thế nào đi nữa, cũng không bằng lúc cô xinh đẹp, mỉm cười với từng người.
Nhớ tới mấy năm nay phải chịu sự kỳ thị và khinh thường, trong lòng cô không kìm chế được cười lạnh một cái.
Sở Tịnh Khuynh nhân lúc chào hỏi những người ở phía sau thì nhỏ giọng thì thầm với Thẩm Ngọc Lam: “Cô gái à, cô nổi giận rồi”
Thẩm Ngọc Lam nhếch môi, lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi cười nhạt: “Hay là cậu cũng nên lo lắng trước đi, biết đâu ngày mai cô gái này vô duyên vô cớ biến mất thì vấn đề khá lớn đó”.
Lúc hai người đi tới cuối tấm thảm đỏ, người chủ trì kia chỉ lo nhìn Thẩm Ngọc Lam, cũng quên luôn phải báo cáo tình hình, người hợp tác cùng đứng bên cạnh đẩy anh ta một cái, anh ta mới đỏ mặt kịp phản ứng.
Bọn họ đã nhiều năm ở trong cái vòng này như vậy, anh ta cũng được coi là có kiến thức rộng, nhưng chưa từng có cô gái nào có thể giống như người ở trước mắt này, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy thì ánh mắt cũng đều bị dán chặt vào.
Sau đó anh ta nói những gì, Thẩm Ngọc Lam căn bản không hề chú ý lắng nghe, cô thật sự không thích hợp với cái tình huống giả tạo như này, chỉ nghe được tiếng vỗ tay như sấm phát ra từ hội trường.
Sau thảm đỏ chính là trao các loại giải thưởng, biết cô không có hứng thú, Sở Tịnh Khuynh sau khi chào hỏi người tổ chức xong thì đưa cô trở về phòng.
Sau khi tháo trang sức, tẩy trang, thay bộ lễ phục ra và mặc quần áo của mình vào, Thẩm Ngọc Lam nhìn mình trong gương, thở ra một hơi nặng nề.
Từ lúc nào mà cô lại cảm thấy đã quen với chính mình “bình thường” như vậy.
Không có lời nịnh bợ, không có lời khen, nhưng mà, cuộc sống vô cùng thoải mái.
Thay quần áo xong, lúc cô đi ra thì Sở Tịnh Khuynh đang xem điện thoại di động.
Thấy cô