Ninh Nhất Phàm nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của anh ta, ngọn lửa vô danh trong lòng bốc lên, anh đứng dậy túm lấy cổ áo của anh ta: “Tôi nói cho cậu biết, cô ấy có thể sẽ là người phụ nữ đã sinh ra Ninh Thiên Vũ, nếu như cậu biết được gì, tốt nhất là nói cho tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu.
”
Sở Tịnh Khuynh cố ý mở to mắt, che miệng: "Anh! anh họ, anh nói, cô ấy là người sinh ra Ninh Thiên Vũ sao? Chuyện! chuyện này tôi không biết, nếu như tôi biết thì hôm qua tôi nhất định sẽ thông báo cho anh.
”
Nói xong, anh ta lấy ra một xấp ảnh được chuẩn bị từ trước đó ở bàn bên cạnh, sau đó chuyển đến cho Ninh Nhất Phàm, trong ảnh là Thẩm Ngọc Lam đeo khẩu trang, đội mũ, đi ra từ quán bar.
“Anh xem đi, không phải là ngay từ sáng sớm tôi đã tìm cô ấy rồi hay sao?”
Đột nhiên, anh ta chau mày, nhìn Ninh Nhất Phàm: “Tôi nói này anh họ, anh nói xem có phải cô ấy cố ý thu hút sự chú ý của anh không? Bởi vậy, anh ta đến tìm tôi.
” Bàn tay lớn che lấy trán: “Được lắm, người phụ nữ đáng chết này, tôi mà tìm được, nhất định phải lột một lớp da của cô ấy, thế mà lại dám lợi dụng tôi.
”
Ninh Nhất Phàm nhìn kỹ biểu cảm trên mặt anh ta, mi hơi nhăn lại: “Cậu thật sự không biết sao?”
Sở Tịnh Khuynh gỡ bàn tay vẫn còn đặt trên cổ anh ta xuống: “Anh họ, anh cảm thấy tôi có lí do gì mà không nói cho anh không?”
Nói xong, anh ta ngồi xuống, hung ác cắn đồ ăn trong tay anh ta, nhìn có vẻ tâm trạng không được tốt låm.
“Nếu như cô ấy liên lạc với cậu, cậu lập tức liên lạc với tôi” Ninh Nhất Phàm nói xong thì quay người rời đi cùng với Liễu Tự.
“Cậu cho người theo dõi cậu ta” “Nhất Phàm, cậu không tin cậu ta sao?”
Sắc mặt Ninh Nhất Phàm trở nên hung hiểm, không phải anh không tin, mà là nhiều năm như vậy cuối cuối cùng cũng có tin tức của người phụ nữ kia, đương nhiên anh không thể bỏ qua bất kì một chút manh mối nào