Phi Vũ ngơ ngác khi bị từ chối, sau đó mắt long lanh nước:
“Vợ đừng giận, anh lại quỳ nhận lỗi được không?”
Anh nào biết hành động của mình chọc cho Mộc Thuần suýt mất đi lý trí, cô lạnh mặt liếc anh:
“Vừa rồi tôi đã nói đàn ông không được quỳ quá dễ dàng, quên rồi? Hôm nay phạt không cho anh ngủ trên giường!”
Thấy anh cúi đầu đứng im lặng ở nơi đó không nhúc nhích, Mộc Thuần hỏi:
“Uất ức lắm à?”
Người nào đó gật gật đầu, thái độ của anh hoàn toàn không phù hợp với thân hình cao hơn 1m8 và cơ bụng săn chắc đang lộ ra ngoài không khí kia. Mộc Thuần mủi lòng trước anh:
“Được rồi, cho anh ngủ bên cạnh giường, nhưng hôm nay không được nằm gần tôi.”
Hai người chia giường ra mà ngủ, Phi Vũ nằm dưới sàn, lót một cái chăn mỏng rồi ngủ. Bởi vì bình thường cứ ngủ riêng là anh gặp ác mộng nên cô cũng khó mà phạt anh ngủ sofa.
Sau một hồi xoay qua xoay lại, Phi Vũ vẫn chỉ mặc độc cái quần đùi đi ngủ. Mộc Thuần nằm bên cạnh, nhìn góc nghiêng của mỹ nam, trong lòng bắt đầu nảy sinh thứ tình cảm kỳ lạ không nên có.
Cô nên mau chóng tìm cho bằng được gia đình của Phi Vũ, để anh trở về cuộc sống vốn có, chứ không thể tiếp tục ở cạnh anh thêm nữa. Những tiếp xúc hằng ngày khiến bọn họ đang dần gần nhau hơn, điều đó khiến cô lo lắng cho tương lai của mình. Một khi cô sa vào thứ gọi là tình yêu, cô sẽ phải đau khổ. Sự chênh lệch giữa họ rất lớn, lớn đến nỗi không cách nào có thể san bằng được.
Mộc Thuần đưa tay đến gần, muốn chạm vào mặt Phi Vũ, nhưng nửa chừng thì dừng lại. Người đàn ông này rất thích dựa dẫm vào cô, chỉ đơn giản là vì cô đã cứu anh mà thôi, chứ bản thân anh hoàn toàn không có tình cảm nam nữ với cô!
Hiểu rõ tất cả, Mộc Thuần hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại.
Trời sáng, cô vừa mở mắt thì cảm giác được hơi ấm và mùi hương nam tính quen thuộc.
Phi Vũ là một người ngốc có chọn lọc, đôi lúc Mộc Thuần dặn dò anh thế này, anh lại làm thế kia, miễn là bản thân anh thấy ổn. Giống như ngày hôm qua bắt anh ngủ dưới sàn, đến nửa đêm anh bứt rứt nên bò lên. Cô ngủ khá say, có lẽ do mấy ngày này làm nhiều và mệt, đến nỗi anh có ôm hay hôn cô, cô cũng không hay biết.
Mộc Thuần đưa tay đẩy mặt Phi Vũ ra xa, bất lực bò dậy. Chắc chỉ còn cách trói anh ta lại thì anh ta mới thôi dính lấy cô!
Cô nấu bữa sáng đơn giản, tắt bếp, sau đó thay quần áo và chuẩn bị đi làm. Lúc này, Phi Vũ nghe mùi thơm liền lon ton chạy ra.
Mộc Thuần vừa xới cơm cho anh vừa nói:
“Hôm nay sẽ đưa anh đến đồn cảnh sát, phải tìm cách đẩy nhanh tiến độ điều tra của họ mới được. Đã hai tuần