Trong lúc Nam Cung gia lật tung hai thành phố lớn và cảng biển quanh khu vực Phi Vũ mất tích, Mộc Thuần đang đưa anh đi dạo và mua quần áo mới.
Người có khuôn mặt hoàn mỹ như Phi Vũ đứng ở đâu nơi đó liền biến thành phong cảnh, bất kể già trẻ lớn bé, trai gái, hễ đi ngang qua chỗ Mộc Thuần và anh thì lại quay đầu liếc nhìn.
Mộc Thuần muốn cầm thứ gì đó bịt mặt người này lại, nhưng sau khi đeo khẩu trang lên cho anh thì càng có cảm giác nửa kín nửa hở gợi cảm hơn.
“Tôi bắt đầu nghi ngờ anh là một diễn viên nổi tiếng bị đồng nghiệp hãm hại mất trí nhớ, anh có từng đi đóng phim chưa vậy?”
Nghe Mộc Thuần hỏi, Phi Vũ lắc lắc đầu:
“Phim? Không có.”
Anh đột nhiên cầm lấy một cái áo bơi màu đen trên quầy rồi nói:
“Vợ ơi, mua cái này được không?”
“Mua thứ này làm gì?”
“Đẹp, mặc ra ngoài với vợ.”
Mộc Thuần nhìn theo ngón tay anh, thầm nghĩ nếu để anh mặc đồ bơi đi lòng vòng thì chắc chắn sẽ có ngày bị dân chúng đánh bể đầu vì tưởng là biến thái. Cô đỡ trán, nói:
“Đây là đồ bơi, chỉ mặc khi ra biển thôi.”
Đôi mắt phượng long lanh của anh hơi chớp một cái:
“Vợ mặc cái này đẹp.”
“Ngốc như vậy nhưng gu thẩm mỹ không tệ nhỉ?”
Người nào đó vui vẻ vì được khen, hơn nữa cô không nghĩ đến anh ta muốn mua đồ bơi là vì thấy cô từng mặc nó, cảm giác có chút kỳ cục, nhưng cũng thú vị lắm.
Mua tạm cho Phi Vũ vài bộ quần áo xong, cô đưa anh đi chợ cùng mình. Khắp đường đi có rất nhiều người lên tiếng chào hỏi, còn thắc mắc:
“Bạn trai của cháu à?”
“Ồ, Mộc Thuần hôm nay đi cùng một người con trai, trời sẽ nổi bão mất.”
“Mọi người đừng trêu cháu nữa, anh ta là… bạn thôi.” Mộc Thuần ngượng ngùng.
Bác gái bán rau tính tiền cho cô rồi đột nhiên hỏi Phi Vũ:
“Cháu là gì của Mộc Thuần thế?”
Môi mỏng cong lên, cười nói:
“Vợ.”
Một cái tát trực tiếp quăng qua vỗ vào lưng anh ta, Mộc Thuần không theo kịp suy nghĩ của người này, cô nói:
“Tôi không có người vợ nào như anh cả, không biết nấu cơm, giặt giũ, cái gì cũng không làm được, anh là cục nợ đời tôi thì đúng hơn.”
Bị cô đánh, Phi Vũ cũng không nói lời nào mà còn rất thành thật đáp:
“Vợ dạy anh nấu cơm, giặt giũ, anh làm cho.”
Bên cạnh truyền tới tiếng cười của bác gái bán rau, Mộc Thuần đỏ mặt chào bà một tiếng rồi nắm lấy cổ tay anh vội vàng chạy mất, tay trái còn cầm một túi rau vừa mua.
Chỉ trong vòng nửa buổi chiều, gần như cả làng đều hay tin Mộc Thuần ra ngoài cùng một người đàn ông vô cùng đẹp trai. Nghe nói, người đó là chồng của cô.
Mộc Thuần không hề hay