"Lục phu nhân, bà đừng nói nữa, mau theo tôi ra ngoài đi." Lão quản gia gấp đến muốn khóc, ông là người nhìn thiếu gia lớn lên, thiếu gia nói chuyện khách khí với ông một phần là dựa vào tình cảm, ông cũng không tiện làm khó thiếu gia ở đây.
Nếu như thật sự chọc giận thiếu gia, thì cho dù lão phu nhân có tới, thì thiếu gia cũng sẽ không nể mặt.
Lúc này nếu như đổi thành phu nhân của nhà khác, chỉ sợ sẽ nhìn thấy tình cảnh không nên nhìn.
Nhưng Cung Tuyết Mi lại rất thiển cận, nói trắng ra thì chỉ là một người phụ nữ đanh đá chợ búa. Những gì mà bà luôn nghĩ trong đầu chỉ có làm thế nào để bắt quả tang được Đường Tâm Lạc.
Chỉ cần có chứng cớ Đường Tâm Lạc ngoại tình, thì có thể chiếm được cổ phần của Đường gia, căn bản không hề chú ý đến nhiệt độ trong phòng càng ngày càng xuống thấp.
"Mạnh quản gia, tôi biết ông không muốn gây chuyện, ông yên tâm... Chuyện này sẽ có ông nhà chúng tôi chịu trách nhiệm, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, ông chỉ cần tìm ông nhà chúng tôi thôi."
Sau khi Cung Tuyết Mi nói ra những lời này, người đàn ông vẫn luôn yên lặng, rốt cuộc mở miệng: "Không biết ông nhà bà là vị nào?"
Anh chỉ hời hợt hỏi một câu, không hề nghe ra được là vui hay giận.
Cung Tuyết Mi cho rằng đối phương sợ khí thế của mình, đắc ý nói: "Đồ trai bao như cậu, bây giờ biết hối hận rồi sao? Nói ra lại sợ sẽ dọa đến anh, ông nhà chúng tôi chính là chủ nhân một nhánh của Lục gia - Lục Chí Hạ. Thế nào, có phải nghe được đại danh của ông ấy liền thấy như sét đánh bên tai không? Hừ, tôi nói cho cậu biết... Thức thời mà bảo Đường Tâm Lạc ra đây, bằng không, hôm nay anh cũng đừng nghĩ tới việc rời khỏi nơi này!"
"Vậy sao?" Lục Dục Thần nhếch môi cười nhạt, sắc mặt của Mạnh quản gia từ trắng nhạt trở thành tím bầm.
Lục Chí Hạ này cưới loại phụ nữ này về nhà, không những chẳng có chút mắt nhìn nào, vậy mà lại còn dám đắc tội thiếu gia.
"Chú Mạnh, buông tay ra."
Lục Dục Thần lạnh lùng quét mắt nhìn Cung Tuyết Mi, khóe môi lộ ra một nụ cười đáng sợ: "Nếu như Lục phu nhân đã dựa vào uy của Lục tiên sinh, vậy thì để tôi xem xem, Lục tiên sinh không gì là không làm được như trong lời nói của Lục phu nhân có bản lĩnh để đưa được Lục phu nhân bình an trở về Lục gia không."
"Lục Thất, vào đi."
Dứt lời, mười mấy người đàn ông mặc âu phục đen xếp thành hai hàng chạy vào trong phòng, bộ âu phục bó sát làm lộ ra những bắp thịt cường tráng
trên người bọn họ.
Những người này, đều không đơn giản.
" Lục gia, mời ngài phân phó." Người dẫn đầu sắc mặt lạnh lùng, trên mặt không có bất cứ một biểu cảm gì.
Hắn chính là Lục Thất, vai vế ở Lục gia không hề kém cạnh Lục tứ gia - Lục Chí Hạ, nhưng ở trước mặt Lục Dục Thần, lại có địa vị cao hơn Lục Chí Hạ nhiều.
Lục Dục Thần nhẹ nhàng đưa cằm lên, "Dẫn người đi, những chuyện còn lại cậu đi sắp xếp đi, sắp xếp xong nhớ báo lại cho Lục Chí Hạ".
Nếu như người phụ nữ này muốn dựa vào thân phận của Lục Chí Hạ để ỷ thế ăn hiếp người khác, vậy thì anh muốn xem xem, Lục Chí Hạ rốt cuộc có bản lĩnh để chuộc người phụ nữ của mình về không.
"Nhớ kỹ, lúc cần thiết thì giúp Lục tứ gia một tay". Nếu tiền không đủ, thì giúp ông ta một chứt. Dẫu sao, đàn bà lớn tuổi cũng không bán được giá cao.
" Dạ, Lục gia." Lục Thất cung kính gật đầu, lập tức bắt đầu hành động.
Trên môi người đàn ông vẫn còn giữ nụ cười tàn nhẫn, Cung Tuyết Mi bị những thuộc hạ áo đen khống chế lúc này phát hiện ra tình huống không đúng thì đã muộn.
Mãi cho đến lúc bà rời khỏi căn phòng này, bà cũng không làm sao hiểu rõ được, người mà mình chọc giận rốt cuộc là ai.
"Thiếu gia..." người đã đi rồi, chỉ còn lại Lục Dục Thần cùng Mạnh quản gia.
"Được rồi, cậu chỉ làm theo lời của lão phu nhân mà thôi, đi ra ngoài đi."
Lục Dục Thần biết Mạnh quản gia ở lại cuối cùng là vì muốn làm gì, cậu ta đang tò mò người phụ nữ mà tối hôm qua mình dẫn về phòng là ai. Nhưng mà, trước khi mọi chuyện chưa được giải quyết xong, cậu ta sẽ nhất định không để cho lão phu nhân biết được.
Mạnh quản gia sớm đã biết tính khí của thiếu gia, biết thiếu gia không muốn nói, chỉ có thể cung kính lui ra ngoài. Đi tới cửa, sau lưng liền truyền tới một tiếng cảnh cáo.
"Việc ngày hôm nay, không cần phải kinh động đến lão phu nhân."
Mạnh quản gia hơi ngập ngừng một lát, ngay sau đó gật đầu đáp ứng. Sau khi giúp thiếu gia đóng cửa cẩn thận, liền rời đi.