Quản gia dường như bị lời nói của Đường Tâm Lạc làm cho khiếp sợ, há miệng hít vào một hơi, cuối cùng cũng không nói được gì nữa.
Đường Tâm Lạc không để ý tới bà, bảo quản gia điều chỉnh lại giường nằm cho mình, nằm ở trên giường yên ổn nghỉ ngơi.
Ngoài cửa có nhiều ký giả canh giữ như vậy, cho dù là người của Lục gia hay là những thân thích của Đường gia, lúc này cũng đều không dám tới gây chuyện. Bệnh viện Từ Ái này cũng đã từng nhận quyên góp từ mẹ cô, khoảng thời gian cuối cùng của mẹ cũng là ở đây, những nhân viên hộ lý trong này cô cũng rất quen thuộc, cho nên, cô không cần lo lắng là sẽ có người tới gây chuyện.
Ở đây nghỉ ngơi một chút đi, Đường Tâm Lạc.
Mày đã mất đi mẹ, không thể nào mềm yếu, bất lực như lúc trước nữa. Vốn dĩ cho rằng có thể dựa vào chồng và gia đình chồng nhưng mà tất cả lại ngược lại. mọi thứ trở nên thật kinh khủng.
Con người, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Nhớ lại những thứ mà mẹ đã từng dạy cô trong quá khứ, Đường Tâm Lạc nằm ở trên giường bệnh, từ từ thiếp đi.
...
Đến khi mở mắt ra, thì bên cạnh đã có một người đàn ông lạ đang ngồi cạnh cô.
"Anh là ai?" Đường Tâm Lạc kinh ngạc ngồi dậy, tay phải bấm chuông báo, tay trái vụt qua chiếc tủ ở đầu giường để cầm lấy cặp kính đeo lên.
Không đeo kính, cô cảm thấy không an toàn.
"Đường tiểu thư không cần phải sợ, tôi không phải là người xấu." Người đàn ông mặc một bộ âu phục rất vừa vặn, trên mặt cũng đeo kính giống cô.
Chỉ là, cặp kính của người kia có chiếc gọng kính bằng vàng.
"Người xấu sẽ chẳng bao giờ tự nhận mình là người xấu." Đối phương mặc dù nhìn có vẻ rất nhã nhặn lịch sự, nhưng trên mặt Đường Tâm Lạc vẫn không hề buông lỏng sự cảnh giác.
Từ lúc mẹ bị bệnh, quản gia và người hầu của Đường gia liền bắt đầu có ý nghĩ gian dối. Nhưng ít nhất thì bọn họ cũng không dám làm gì quá đáng.
Nhưng bây giờ, người đàn ông này lại có thể khiến cho quản gia bỏ rơi không thèm để ý đến ý của cô mà cứ cho vào thẳng.
Đối với loại người như vậy, cô làm sao có thể không phòng bị?
"Là tôi quá mức đột ngột, khiến Đường tiểu thư hiểu lầm." Người đàn ông đeo kính khẽ mỉm cười, sự chân thành trên nét mặt không hề giống như đang giả
dối, "Tôi họ Mạnh, tên là Mạnh Trạch, lần này tới đây là muốn nói về chuyện đêm hôm trước với Đường tiểu thư."
"Đêm hôm trước..."
Khuôn ngực trần cùng với cánh tay rắn chắc khỏe mạnh đột nhiên lại hiện ra trước mắt cô, Đường Tâm Lạc giật mình nhìn về phía đối phương ——
"Anh, anh chính là người đàn ông đã chiếm tiện nghi tôi!?"
"Khục... Khục..." Đối phương dường như còn hoảng sợ hơn cả cô.
"Đường tiểu thư nói đùa rồi, tôi chỉ là trợ lý của Thần thiếu mà thôi, người qua đêm cùng tiểu thư ngày hôm đó là Thần thiếu." Mạnh Trạch vội vàng giải thích, bề ngoài nhìn có vẻ ôn hòa, bình tĩnh, nhưng bên trong lòng lại đang vội vàng sợ hãi, nhưng mà tất cả những thứ này chỉ có mình hắn biết.
Lục gia hận nhất chính là đồ của mình mà lại bị người khác tranh giành. Đừng nói đến tranh giành, chỉ là đụng một chút, dính một chút cũng không được.
"Trần thiếu(*)?" Đường Tâm Lạc gọi lại một lần nữa cái tên này ở trong đầu, có thể ở trong căn hộ xa hoa kia lại là một người giàu có mang họ Trần, thành phố A hình như không có người như vậy.
" Ừm." Mạnh Trạch hoàn toàn không biết Đường Tâm Lạc đang nghĩ sai, tiếp tục gật đầu: "Tôi đại diện cho Thần Thiếu qua đây để báo với Đường tiểu thư, đêm hôm đó Thần thiếu rất hài lòng, cho nên muốn tiếp tục giữ quan hệ như vậy với Đường tiểu thư."
Đường Tâm Lạc đã suy tính trước là đối phương sẽ tìm đến mình để ra yêu cầu, nhưng cô thề, những lời Mạnh Trạch vừa mới nói không hề nằm trong phạm vi mà cô tưởng tượng.
"Giữ quan hệ như vậy?" Cô không nhịn được lập lại một lần nữa, "Mạnh tiên sinh, tôi muốn hỏi rõ một chút, vị Trần thiếu nhà các anh... Ừm..., anh ta muốn duy trì mối quan hệ như thế nào với tôi?"
Giải thích:( *): Trong tiếng trung họ Trần và Thần có cách đọc gần giống nhau nên ở đây Đường Tâm Lạc hiểu lầm thành Trần thiếu.