“Con cũng thật là khách sáo quá.” Trì Vị Ương dở khóc dở cười, nhéo nhéo khuôn mặt của cậu nhóc: “Giữa trưa mẹ nuôi không ở lại được, hôm nay có chuyện rất quan trọng phải làm.”
“Có chuyện gì quan trọng hơn so với ăn chân gà?”
“Tiểu tham ăn.” Trì Vị Ương tạm dừng rồi chớp mắt, sau đó nở nụ cười mỉm: “Mẹ nuôi muốn đi hẹn hò, tìm ba nuôi cho con, cái này có tính là so với việc ăn chân gà quan trọng hơn không?”
Hạ Tinh Thần vô thức nhìn qua Phó Dật Trần, chỉ thấy sắc mặt anh ta khẽ biến, giữa ấn đường rõ ràng hơi sầm xuống.
Anh ta chợt ngẩng đầu lên nói: “Cô Hạ, cô dưỡng thương cho tốt, ngày mai tôi lại đến khám cho cô.”
“A, được, làm phiền anh, bác sĩ Phó.” Cô hoàn hồn, nhợt nhạt gật đầu, dặn người hầu tiễn Phó Dật Trần đi ra ngoài.
Phó Dật Trần vừa đi, nụ cười trên mặt Trì Vị Ương dần dần tan đi.
Thay thế vào là ảm đạm và ưu thương.
Hạ Tinh Thần vỗ vỗ đầu cậu nhóc: “Đại bạch, con xuống nhà giúp mẹ nuôi lấy một ly nước trái cây lên đây.”
“Dạ, con đi ngay.” Cậu nhóc tung ta tung tăng từ trên đùi Trì Vị Ương trượt xuống, thịch thịch thịch đi xuống lầu.
Hạ Tinh Thần ở trong phòng nói với theo “Chậm một chút”.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Trì Vị Ương đứng ở cửa sổ trong chốc lát, sau khi xe Phó Dật Trần rời đi không thấy bóng dáng, thật lâu sau cô ấy mới thu tầm mắt về, tinh thần có chút hoảng hốt.
“Là hẹn hò thật hay là giả vờ hẹn hò?” Hạ Tinh Thần hỏi.
Trì Vị Ương không nói chuyện, đột nhiên nằm ở bên người cô, hơi hơi nghiêng một bên, ôm lấy cô.
Cô sửng sốt, Trì Vị Ương chôn mặt ở trong chăn thật lâu, Hạ Tinh Thần chỉ có thể nghe được tiếng hít thở trầm trọng của Trì Vị Ương.
Ngay cả tiếng hít thở cũng mang theo chua xót...!
Hạ Tinh Thần đau lòng ôm lấy vai cô trấn an, vỗ nhẹ một chút.
Ngày xưa Vị Ương luôn hi hi ha ha, làm theo ý mình, là một bộ dáng nữ chiến sĩ, chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy yếu ớt như vậy.
“Có phải xảy ra chuyện gì hay không?” Hạ Tinh Thần nhẹ giọng hỏi.
“Mấy ngày hôm trước...!tớ thấy anh ta cùng vợ...”
Hạ Tinh Thần vừa nghe liền biết “anh ta” là chỉ ai.
“Tớ thật sự rất khó chịu...!anh ta đã bắt đầu một cuộc sống mới bình yên, còn tớ chỉ là một đoạn quá khứ...” Trì Vị Ương nói, trong âm thanh giống như khóc nức nở.
Hạ Tinh Thần nhìn ra được, bác sĩ Phó đối với Trì Vị Ương thật sự chưa hoàn toàn buông xuống, ít nhất anh ta vẫn có cảm tình với Vị Ương.
Nhưng dù thế nào thì anh ta đã là người đàn ông có gia đình.
Chỉ bằng vào thân phận này, đoạn tình cảm này của bọn họ cũng đã đi vào ngõ cụt, không có khả năng tiếp tục.
“Vị Ương, buông tha chính mình đi, nếu bác sĩ Phó đã kết hôn, vậy chứng minh...!trời cao còn an bài cho cậu thứ khác tốt hơn.” Hạ Tinh Thần nhẹ nhàng khuyên, nhưng cô cũng biết lời an ủi này vô bổ.
Nếu thật sự đơn giản có thể dứt ra, cô ấy lại có thể bướng bỉnh độc thân nhiều năm như vậy, dù có không ít đàn ông theo đuổi đều không chút do dự cự tuyệt?
“Tớ cũng an ủi chính mình như vậy.” Trì Vị Ương miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, từ trong chăn ngẩng đầu lên: “Tinh Thần, cậu cảm thấy...!tớ còn có thể tìm tình yêu với người khác sao?” Trì Vị Ương vẫn luôn cảm thấy, nhiều năm chấp nhất đối với Phó Dật Trần như vậy, bảo cô ấy tiếp tục một tình yêu mới là điều không thể...!
“Nỗ lực đi tìm xem, nếu thật sự tìm được rồi cậu sẽ hạnh phúc, nếu không tìm được, cậu cũng không có tổn thất gì”
...!
Nhà họ Tống.
Giờ phút này, tất cả mọi người im như ve sầu mùa đông.
Trong phòng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông, làm người nghe thấy đều run sợ trong lòng.
Tống Duy Nhất đỡ Mai Lưu Ly đứng ở kia, khuôn mặt nhỏ trắng bệch đến nỗi không còn một giọt máu, hai chân đều phát run, như là tùy thời sẽ ngã xuống.
Trong lòng Mai Lưu Ly cũng rất lo sợ: “Con đó, lúc ấy mẹ nên ngăn cản con...”
“Mẹ, lát nữa mẹ nhất định phải giúp con...!ba sẽ giết con mất!”
Tống Duy Nhất vừa dứt lời, cửa phòng âm u chợt bị đẩy ra, Tống Quốc Nghiêu mang theo khí