Vừa tỉnh, gương mặt anh vô cùng cảnh giác và căng thẳng.
Lần đầu tiên Hạ Tinh Thần nhìn thấy, có chút ngốc.
Nhưng anh vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy đó là cô, cả người lập tức nới lỏng, lại lười nhác nằm trở về, một tay gối sau đầu hỏi: “Mấy giờ?”
“Tám giờ mười phút.” Hạ Tinh Thần cầm điều khiển từ xa hỏi: “Tôi có thể mở cửa sổ không?”
Anh “Ừm” một tiếng, bức màn chậm rãi mở ra.
Ánh sáng chói chang từ bên ngoài chiếu vào, anh lười biếng híp mắt, một hồi lâu mới thích ứng được ánh sáng.
“Chừng nào em đi?” Bạch Dạ Kình chống tay xuống giường, miễn cưỡng ngồi dậy.
“Lát nữa.” Hạ Tinh Thần nói: “Anh mau về phòng rửa mặt đi, Lãnh Phi đã đợi được một lát rồi, anh ta bảo tôi nói cho anh hai mươi phút nữa có hội nghị quan trọng, không thể chậm trễ.”
Bạch Dạ Kình khom người, cầm đồng hồ nhìn thời gian, không nhanh không chậm đeo lên cổ tay, liếc qua đánh giá cô một chút: “Tinh thần của em thoạt nhìn khôi phục không tệ lắm.”
“Ừm, hôm qua ngủ một ngày.”
Bạch Dạ Kình xốc chăn, xuống giường.
Hạ Tinh Thần đứng ở kia chờ.
Anh trầm bước đi ra ngoài cửa, lúc bước qua cô, như là lơ đãng, lại rất tự nhiên dắt tay cô, đi ra ngoài.
“Ơ?” Cô hồ nghi đi theo.
Anh bước rất dài, Hạ Tinh Thần chậm rãi theo ở phía sau, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng anh.
“Làm gì?” Cô hỏi.
Lúc này đã đi theo anh ra khỏi phòng ngủ của cô, trên hành lang là người hầu, nhìn thấy bọn họ, vội cung kính chào hỏi.
Hạ Tinh Thần sợ người khác hiểu lầm quan hệ của hai người bọn họ, mặt đỏ hồng, vô thức né tránh, Bạch Dạ Kình không những không buông tay, ngược lại nắm chặt hơn, trực tiếp túm cô tới phòng mình.
“Muốn làm gì?” Hạ Tinh Thần đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn anh.
“Nhìn tôi như vậy, cho rằng tôi muốn làm gì?” Anh không đáp, hỏi lại, ánh mắt giữ kín như bưng nhìn cô.
Anh mới vừa ngủ dậy, áo ngủ hỗn độn, cổ áo thoáng rộng, lộ ra cơ ngực gợi cảm.
Tim Hạ Tinh Thần rối loạn, lùi một bước theo bản năng, dựa vào cửa, tay cầm chốt cửa, rất khẩn trương.
Gần như là bản năng muốn cùng anh duy trì khoảng cách.
Bạch Dạ Kình nói: “Tôi đi rửa mặt, em giúp tôi lấy một bộ quần áo để tôi đi họp đi.”
Anh nói xong, đã xoay người đi đến phòng rửa mặt.
Cảm giác áp bức tản đi dần.
Hạ Tinh Thần cũng thả lỏng rất nhiều hỏi: “Không phải có người hầu sao?”
Những việc này đều là có người làm mà?”
“Chọn cái cà vạt trước mặt em.” Giọng nói Bạch Dạ Kình từ phòng rửa mặt truyền tới.
Hạ Tinh Thần nghe thế, vẫn là kinh ngạc.
Quần áo của anh, trước kia đừng nói là cà vạt, dù là khăn cũng gần như không mặc lặp lại vài lần, nhưng cô có chú ý tới cà vạt này anh đã liên tục đeo mấy ngày rồi.
Trước kia ở trên tin tức có đặc biệt chú ý, khi anh ở Thụy Sĩ, vẫn luôn mang cái này.
Cô có lần hoài nghi có phải anh quên mang cà vạt đi ra ngoài hay không.
“Cà vạt này đã dùng nhiều lần rồi.” Hạ Tinh Thần nói với phòng thay quần áo.
“Như thế nào?”
“Gần đây anh không lên mạng sao?”
“Thời gian ngủ còn không đủ, lên mạng cũng chỉ xem văn kiện.” Anh đứng trước gương cạo râu, râu của anh thực cứng, dùng dao cạo râu chuyên nghiệp mới có thể cạo sạch sẽ.
Giọng nói của Hạ Tinh Thần từ phòng thay quần áo truyền tới: “Anh vẫn luôn là người trẻ tuổi hiện đại thời thượng, cái cà vạt này anh dùng nhiều, người ta quen mắt, ở trên mạng rất nổi tiếng, trong một thời gian ngắn ngủi cà vạt đều đã bán hết.”
“Thật sao?” Bạch Dạ Kình trả lời.
Hạ Tinh Thần ôm quần áo ra tới, đứng ở trong phòng nhìn anh: “Anh thích sao?”
Động tác Bạch Dạ Kình dừng một chút, ý