Gần đây giấc ngủ của cô cũng không được tốt lắm.
Nằm ở trên giường nhiều lần cầm lòng không được nhớ tới người nào đó, nhớ tới hai đêm bị anh ôm vào trong ngực ngủ say.
Lúc ấy cô còn hoảng sợ, bởi vì có anh bên cạnh, toàn bộ thân thể lẫn tâm tình đều thả lỏng.
Hạ Tinh Thần ngồi phía sau, vừa vặn nghiêng người nằm xuống.
Còn không kịp nhắm mắt lại, cửa xe sau bỗng bị kéo ra.
Cô kinh ngạc, vừa thấy người tới, cả người đều ngơ ngẩn.
Thế nhưng...!
Bên ngoài, gió rất lớn, anh mặc một bộ âu phục đón gió đứng ở kia.
Góc áo bị gió thổi bay, anh tựa như đêm đó, cả người như ánh hào quang, mê người mà tiêu sái.
Đồng thời đèn xe lúc này chiếu xuống, hình dáng gương mặt hoàn mỹ ẩn nấp trong bóng đêm, chỉ có ánh sáng từ phim nhựa phía trước lóe tới, loáng thoáng phác hoạ ra ngũ quan đẹp đẽ của anh.
Hai người trầm mặc hồi lâu.
Anh cúi người nhìn cô, cô ngửa đầu nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, chung quanh ánh sáng phảng phất đều dần dần trở nên ảm đạm, chỉ còn lại ánh sáng lập lòe dừng ở trên hai người.
Mấy ngày không gặp...!gặp lại, thế nhưng cảm giác như đã qua mấy đời...!
Cho nên… vừa lúc nãy có xe tiến vào, đều là người của anh?
Hạ Tinh Thần hoàn hồn, ngồi thẳng.
Người nào đó cũng đã khom người ngồi vào.
Vốn dĩ cô cùng con trai rất vừa vặn với không gian này, bởi vì anh đột ngột tiến vào, lập tức trở nên chen chúc không nói nên lời.
Cậu bé mang tai nghe, ở phía trước chăm chú xem phim, không chút nào phát hiện phía sau đã có thêm một người.
Hạ Tinh Thần thực nỗ lực muốn dời lực chú ý nhìn trên phim đang chiếu phía trước, nhưng thử vài lần cũng chưa có biện pháp.
Cảm giác tồn tại của người đàn ông bên cạnh này thật sự quá mạnh mẽ, tất cả hô hấp của cô đều là hơi thở của anh, lượn lờ ở chóp mũi, dễ dàng nhiễu loạn suy nghĩ của cô.
Có một số người, trời sinh đã có ma lực như vậy.
Cái gì cũng không cần làm, chỉ cần an an tĩnh tĩnh ngồi bên cạnh mình, đối với mình đã là một loại quấy nhiễu trí mạng nhất.
“Sao anh lại tới đây?” Cô nhẹ hỏi, rốt cuộc không nhịn được đánh vỡ bầu không khí trầm tĩnh.
Lực chú ý của Bạch Dạ Kình dừng ở trên phim chiếu ở phía trước.
Rất hiển nhiên là anh chưa từng xem qua bộ phim này, cơ hội để anh có thể xem phim điện ảnh đã ít càng thêm ít.
Nghe thấy cô hỏi, anh nghiêng mặt qua, mắt sâu thẳm nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng miệng lại nói:
“Lo lắng cho con trai.”
Hạ Tinh Thần “À” một tiếng, không có nói cái gì nữa.
Có lẽ là lần trước bị cậu nhóc nôn mửa dọa rồi, sợ đêm nay lại xảy ra chuyện.
“Về sau, mặc kệ nó.
Cho nó quấy, chứ đừng cho nó ăn lung tung.” Bạch Dạ Kình bổ sung thêm một câu.
Cô gật đầu.
Tầm mắt hai người lại rơi vào phim, thật lâu sau cả hai đều không nói chuyện.
Hạ Tinh Thần lại rất khó tập trung.
Không nhịn được lại ghé mắt nhìn thời gian, người đàn ông bên cạnh lại dựa vào trong xe ngủ rồi.
Xem ra mấy ngày nay không đơn giản chỉ có cô ngủ không ngon giấc, chắc anh cũng giống cô.
Bận rộn như vậy, e là mấy ngày nay cũng không thể ngủ được mấy tiếng đồng hồ.
Cho đến lúc này, tầm mắt Hạ Tinh Thần mới dám không kiêng nể gì dừng ở trên người anh.
Hiện tại trời đã gần sang mùa đông, đặc biệt là buổi tối, càng ngày càng lạnh.
Trong xe cô rất đơn sơ, máy sưởi cũng không phải tốt lắm, ngủ như vậy thật sự rất dễ bị cảm.
Hạ Tinh Thần cũng không nghĩ nhiều, cởi áo khoác trên người ra, đắp lên trên người anh.
Nhưng áo khoác vừa mới dừng ở trên người anh...!
“Cầm lại mặc vào.” Giọng nói anh lười biếng, nhàn nhạt, nhưng vẫn là mệnh lệnh bá đạo.
Anh mở bừng mắt nhìn cô, tuy trong mắt có buồn ngủ, nhưng còn tính là tỉnh táo.
Hạ Tinh Thần không ngờ anh tỉnh lại như vậy, ngẩn ra một chút mới nói: “Anh mặc đi, tôi không lạnh.”
Ánh mắt anh nhìn cô sâu hơn, ánh sáng tối tăm chìm xuống, trong mắt thêm mấy phần ánh sáng nhu hòa.
Nhiều năm như vậy, thật đúng là lần đầu tiên thấy một người phụ nữ cởi quần áo của mình ra cho anh tránh lạnh.
Loại cảm giác được chăm sóc thế này thật kỳ diệu.
Anh đối với phụ nữ trước nay đều là thanh tâm quả dục.
Từ khi sinh ra đến