Xe đang chạy.
Rượu cồn ở trên, hơn nữa cô cũng biết có anh ở đây, trong lòng cảm thấy yên tâm rất nhiều.
Cô sẽ không bị bắt nạt nữa, con cũng sẽ không bị chèn ép nữa, vậy nên, lúc này đây, cô ở trên xe ngủ rất ngon.
Bạch Dạ Kình không nhịn được mà nhìn cô, trên khoé mắt cô vẫn còn nước mắt.
Thật sự khiến người ta cảm thấy đau lòng mà.
Sắc mặt anh trở nên dịu dàng hơn, rút khăn giấy đưa cho Hạ Đại Bạch: "Cầm lấy lau đi."
Hạ Đại Bạch từ đằng sau thò đầu ra giúp cô lau nước mắt.
"Lau nhẹ thôi, đừng làm mẹ tỉnh." Bạch Dạ Kình khẽ dặn dò.
Giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng.
"Con biết rồi."
"Con chăm sóc mẹ kiểu gì thế mà để khóc thành ra như này?" Anh cay mày, "trách móc" con trai mình.
Hạ Đại Bạch hừ một tiếng: "Cũng không biết rốt cuộc là ai làm Hạ Đại Bảo tức giận, là ai chọc mẹ thấy khó chịu!"
"..." Không nói thì thôi, vừa nhắc đến, Bạch Dạ Kình cũng không thấy vui chút nào, hừ một tiếng: "Sao ba lại không có cảm giác mẹ vì ba mà buồn nhỉ."
Hôm nay gặp cô, cô vẫn bình thường mà, còn thoải mái chào anh, cười với anh, trước truyền thông còn cười tươi rói.
Còn quá đáng hơn là cô còn khiến Lãnh Phi nhắn nhủ “chúc mừng” với cô.
Đối với anh mà nói, trí nhớ của người phụ nữ còn đáng sợ hơn! Không cần đến một tháng, chỉ cần một tuần thôi, cô đã quên cả anh luôn.
Bạch Dạ Kình càng nghĩ càng thấy tức.
"Tiểu Bạch, chúng ta đi đâu đây?" Hạ Đại Bạch lau nước mắt rồi hỏi.
"Về phủ." Ừm, mấy ngày nay, không có cô, không có con, trang viên trong phủ này ảm đạm hẳn.
"Nhưng mà, ba sắp đính hôn với người phụ nữ khác rồi, tại sao còn muốn đưa Đại Bảo về phủ?" Hạ Đại Bạch nhíu mày, nói thẳng: "Ba làm như vậy là không nên."
Bạch Dạ Kình cảm thấy trong lòng rất bức bối, chỉ lái xe mà không thèm để ý thằng bé nữa.
Hạ Đại Bạch thập thò đầu, nói: "Ba đưa con với mẹ về chỗ Đại Bảo ở đi, con sẽ chăm sóc tốt cho Đại Bảo."
"Con đừng có càm ràm nữa, tối nay ba sẽ cho con ngủ ngoài đường đấy."
"..." Hạ Đại Bạch vỗ miệng nhỏ nhắn: "Tiểu Bạch đúng là đồ đáng ghét, bắt nạt Đại Bảo, còn bắt nạt con."
"..." Bạch Dạ Kình không thèm quan tâm.
Xe đang chạy vào trong khuôn viên.
Hạ Tinh Thần cũng chưa tỉnh.
Xe vừa dừng lại, Hạ Đại Bạch nhảy xuống xe, còn Bạch Dạ Kình bế cô từ trong xe ra.
Cô say quá rồi, anh ôm cô như vậy cô cũng không tỉnh, chỉ là mặt có hơi cử động chút, trong vô thức càng vùi đầu vào ngực anh.
Hai tay theo bản năng ôm cổ anh, mang theo sự quyến luyến và phụ thuộc.
Bạch Dạ Kình ngây người, bỗng nhiên cảm thấy rất ấm áp.
Không chỉ là ấm áp của cơ thể mà cảm giác này còn truyền đến sâu bên trong trái tim anh.
Trong năm ngày này, anh có cảm giác khó ngủ, có dấu hiệu chán ăn, nhưng bây giờ tất cả những phiền muộn trong lòng đều không còn nữa, có cô ở bên cạnh, trong chốc lát đã bị xoá sạch.
Bạch Dạ Kình bất giác nghĩ đến cái mà cô gọi là điểm khác biệt giữa "có thiện cảm" và "yêu", khuôn mặt lại trở nên khó coi.
Rất rõ ràng, chỉ có bản thân mới là kẻ khó ăn khó ngủ còn người phụ nữ này lại ngủ rất ngon lành.
Bạch Dạ Kình cảm thấy bản thân mình nói chung thật khổ mà.
"Cô Hạ?" Vừa nhìn thấy người mà anh ôm trong lòng, người hầu trong nhà và quản gia đều vui mừng.
Phải biết rằng mấy ngày nay nào là tổng thống không trở về, nào là vừa về mặt đã tối sầm rồi tức giận nổi đoá.
Ăn cái gì cũng không hợp khẩu vị, nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt, đến nỗi mà người trong cái nhà này đều khổ sở theo.
"Cô Hạ sao vậy?" Quản gia lo lắng hỏi.
"Say rượu rồi." Bạch Dạ Kình nói: "Lên trên xả nước, để cho cô ấy tắm rồi thay quần áo."
"Vâng." Người hầu nhanh chóng bước lên tầng.
Bạch Dạ Kình dặn dò Hạ Đại Bạch: "Con cũng đi tắm đi, rồi đi ngủ sớm."
"Nhưng mà hôm nay con muốn ngủ với Đại Bảo cơ."
"Tắm xong đi rồi tính