Tối hôm qua cô ngủ rất sâu nên lúc này không cảm thấy buồn ngủ.
Chỉ là, cô đang suy nghĩ cẩn thận về chuyện tối qua, rõ ràng là cô kêu taxi nhưng sao lại mơ hồi gọi điện kêu anh đến.
Cũng không ngờ anh lại mang cô về phủ Tổng thống, còn cùng anh… mơ màng ngủ chung một đêm, cũng may là anh rất quy của, không làm gì cô cả.
“Con buồn ngủ.” Hạ Đại Bạch lười biếng ngáp, xoay người nằm ngửa xuống giường, sau đó nghiêm túc nói: “Đại Bảo, con cảm thấy Tiểu Bạch hình như có hơi thích mẹ đấy.”
HạTinh Thần nhìn cậu bé.
“Tối hôm qua con mượn máy tính của Tiểu Bạch, nói là phải tìm bạn trai cho mẹ, kết quả Tiểu Bạch nổi giận, còn đánh con nữa.” Nhớ tới cái này, thằng bé thở hổn hển, không quên tố cáo ba nó: “Con cảm thấy Tiểu Bạch quả thật là xấu xa! Ba có thể tìm vợ khác nhưng lại không cho phép mẹ yêu đương.”
Hạ Tinh Thần không lên tiếng, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.
Hạ Đại Bạch không nghe được giọng nói phụ họa, xoay người đôi mắt to tròn nhìn cô: “Đại Bảo, mẹ thấy con nói đúng không?”
Cô hoàn hồn: “Đúng vậy, rất quá đáng.”
Hai người trò chuyện thêm một lát thì Hạ Đại Bạch ngủ thiếp đi.
Hạ Tinh Thần không ngủ nữa rời khỏi giường, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng.
Bạch Dạ Kình đã sớm đi rồi, ngoài chính sự ra thì còn phải lo tiệc đính hôn, đoán chừng rất bận.
Hạ Tinh Thần vừa xuống lầu, liền thấy đám người hầu đang bắc thang tổng dọn vệ sinh, có vài người đang cầm chữ “hỉ” trong tay, chuẩn bị treo lên tường, thứ này rất truyền thống, nhìn qua là biết có tiệc mừng rồi.
“Đừng treo nữa, mau cất đi! Mau mau!” Quản gia thấy cô bước xuống, chạy nhanh ra kêu người hầu gỡ những chữ hỉ kia xuống.
Hạ Tinh Thần biết quản gia sợ trong lòng cô khó chịu, nhưng cô lắc đầu: “Không sao, treo đi, chỉ còn mấy ngày thôi, hiện tại mà không trang trí chỉ sợ sẽ không còn kịp mất.”
Cô đứng ở nơi này, cảm thấy không thích hợp lắm.
Nhưng chỉ có tự thể trách mình, tối hôm qua lại gọi cho anh, mà sáng nay lại không đủ kiên định để từ chối nụ hôn của anh, mới khiến cho chính bản thân cô rơi vào hoàn cảnh khó chịu lúng túng như vậy.
Đám người hầu cầm chữ “hỉ” không biết nên nghe theo ai, đều nhìn quản gia.
Quản gia lại nhìn cô.
Cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao”.
Lúc này quản gia mới nhìn đám người hầu gật đầu, ý bảo bọn họ cứ tiếp tục treo lên.
Hạ Tinh Thần không đứng đó xem nữa, chỉ yên lặng đi đến nhà ăn.
Quản gia đi theo phía sau, nói: “Thực ra đây không phải là ý của ngài Tổng thống, là lão phu nhân cho người đưa đến, nói đây là việc đáng vui mừng.
Tôi chỉ là bố trí theo truyền thống mà thôi.
Lão phu nhân lại nói mấy ngày tới sẽ đến đây kiểm tra, nên nếu không treo lên, có lẽ bà ấy sẽ không vui.”
Hạ Tinh Thần chỉ gật đầu, không nói chuyện.
Thực ra treo hay không treo, hay là ý của ai thì cô cũng không có tư cách để ý.
Ở phủ này, cô chỉ có thân phận là mẹ đẻ của Hạ Đại Bạch, ngoài ra không còn thân phận nào khác.
Trước nay là như thế, sau này cũng như vậy.
HạTinh Thần ăn bữa sáng, ăn được một nửa thì điện thoại vang lên.
Vừa nhìn thì thấy trên màn hình nhảy ra hai chữ “Hứa Nham”, cô ngẩn người chốc lát nhưng vẫn không nhận điện thoại.
Mặc dù tối hôm qua uống không ít rượu nhưng chuyện Hứa Nham ở trước mặt trưởng bối nhà họ Hạ nói chuyện từ hôn, cô vẫn còn nhớ rất rõ.
Lý Linh đã chĩa mũi dùi về phía cô rồi, nếu cô còn không giữ khoảng cách với anh ta thì chỉ e sẽ tự rước họa vào thân.
Hứa Nham gọi một lần, cô không nhận, anh ta cũng không gọi tới nữa.
Hạ Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm, đặt bộ đồ ăn xuống, di động lại vang lên lần nữa, là một âm thanh rất ngắn ngủn.
Cô nhìn xem, thì ra là anh ta gửi tin nhắn tới.
Hạ Tinh Thần suy nghĩ một chút rồi cũng bấm mở.
“Tinh Thần, em im lặng như vậy chính là câu trả lời cho anh về tin nhắn tối hôm qua sao? Nếu như… anh muốn, anh hiểu rồi.”
Tin nhắn tối hôm qua sao?
Tin nhắn gì chứ?
Hạ Tinh Thần lục lọi trong hộp thư, vẫn là không tìm thấy tin nhắn mà Hứa Nham đang nói đến.
Đoán chừng tối qua lúc anh ta nhắn tin tới cô đang ngủ.
Nếu như vậy