Hạ Đại Bạch nghe vậy thì mới thở phào.
“Làm bài tập đi!” Bạch Dạ Kình cong ngón tay, khẽ gõ bàn nói với cậu bé.
Sau đó, anh cầm điện thoại đi ra ngoài.
Hạ Đại Bạch cạn lời rồi.
‘Ba của mình quá đáng quá đi thôi! Lợi dụng mình xong thì bỏ đi ngay lập tức!’
Bạch Dạ Kình đi ra khỏi phòng cho trẻ em, đóng cửa lại rồi nói tiếp: “Con trai của em bảo tôi đi đón em.”
“Không cần đâu, Dư Trạch Nam nói chút nữa anh ấy đưa tôi về.
Đã trễ thế này rồi, tôi sẽ về nhà của tôi.
Có chuyện gì thì mai hẵng nói, được không?” Đúng là bây giờ đã muộn rồi, đi qua đi lại, có lẽ lúc đến phủ Tổng thống thì cũng đã mười một giờ.
“Dư Trạch Nam?” Giọng của Bạch Dạ Kình nặng trĩu.
“Phu nhân Lan Đình bị ốm nên cần truyền máu, chúng tôi cũng mới gặp nhau đây thôi…” Hạ Tinh Thần cảm thấy lời này của mình giống như giải thích, mà cô cũng không biết vì sao mình phải làm vậy nữa.
“Em ở bệnh viện nào?” Giọng điệu của Bạch Dạ Kình đã tốt hơn nhiều.
Hạ Tinh Thần nói địa chỉ, Bạch Dạ Kình không đợi cô nói gì nữa, anh lập tức cúp máy.
Kế tiếp, xe của phủ Tổng thống được lái ra ngoài một cách nhanh chóng, biến mất trong màn đêm.
Hạ Đại Bạch nhón chân nhìn qua cửa sổ, đong đưa cái đầu nhỏ, tặc lưỡi hai cái: “Tiểu Bạch ngu ngốc, miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo!”
‘Miệng thì cứ nói không muốn, nhưng thật ra ba muốn đi đón Đại Bảo chết đi được!’
Vốn dĩ Hạ Tinh Thần bị thiếu máu, khi vừa lấy máu xong, cả người cô hơi yếu, sắc mặt thì tái nhợt.
“Sao rồi?” Trì Vị Ương qua đỡ cô: “Vốn dĩ cậu bị thiếu máu, giờ lại bị rút máu nên chắc chắn sẽ hơi choáng.”
“Ừm.” Hạ Tinh Thần gật đầu.
Dư Trạch Nam tháo lớp bọc của hộp sữa trong tay, sau đó cắm ống hút rồi đưa cho cô: “Tôi mới mua ở căn tin, hơi lạnh chút, em uống đỡ đi! Giờ đang ở bệnh viện nên cũng không tìm được sữa bò nóng.”
“Cám ơn.”
“Em ngồi xuống trước đi!” Dư Trạch Nam nói.
Sau khi Hạ Tinh Thần ngồi xuống, anh ta cũng ngồi cạnh cô, suy nghĩ được một lúc, anh ta dùng vẻ mặt nghiêm trọng cùng ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Tinh Thần, tôi cảm thấy tôi cần phải nói với em một chuyện…”
“Chuyện gì?” Hạ Tình Thần ngây ngốc nhìn anh ta.
Cả Trì Vị Ương cũng quay sang nhìn.
“Là…”
“Cậu Dư!” Dư Trạch Nam vừa mở miệng thì cửa phòng cấp cứu bị mở ra, y tá vội vã đi ra, lần này sắc mặt của bọn họ đã thoải mái hơn nhiều.
Dư Trạch Nam muốn mở miệng nói thì chợt dừng lại, ba người đứng dậy ngay lập tức.
“Tình hình sao rồi?”
“Tình hình của phu nhân cũng không còn nghiêm trọng, máu đã được cầm.
Cho nên phu nhân không cần đến máu của cô gái này nữa.”
“Vậy thì tốt quá!” Hạ Tinh Thần vui đến nỗi không thể kiềm chế được.
Trì Vị Ương cùng Dư Trạch Nam cũng khẽ thở phào.
“Khi nào thì phu nhân mới xuất viện được?” Dư Trạch Nam hỏi.
“Đêm nay cần ở lại theo dõi thêm.
Nếu không xảy ra chuyện gì thì ngày mai phu nhân có thể xuất viện.”
“Được rồi.” Dư Trạch Nam gật đầu.
Lúc này mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Dư Trạch Nam xuống tầng dưới làm thủ tục nhập viện, Hạ Tinh Thần đi theo sau hỏi: “Không phải vừa rồi anh có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Dư Trạch Nam im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó chớp mắt, khẽ lắc đầu: “Bị người khác ngắt lời nên tạm thời tôi quên rồi.”
“Anh đùa tôi thấy vui lắm à?”
“… Có lẽ là muốn nói cám ơn em.” Dư Trạch Nam đáp lại một cách qua loa.
Sau đó anh ta nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc như nhớ đến điều gì: “Nhóm máu của em hiếm như vậy, sau này phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị thương! Nếu không thì ai truyền máu cho em đây?”
Hạ Tinh Thần cười cười: “Không ngờ cậu hai đây cũng biết quan tâm đến người khác.” Trước đây, khi sinh Hạ Đại Bạch, cô bị xuất huyết nhiều đến nỗi suýt chút nữa chết trên bàn sinh do máu hiếm.
May là bệnh viên kia còn đúng một đơn vị máu p, cho nên mạng của cô vẫn còn được giữ lại.
“Mặc kệ em.” Dư Trạch Nam xua tay: “Em ngồi xuống đi, vừa mất máu, sắc mặt quá khó coi!”
Đến khi phu nhân Lan Đình được đẩy từ phòng cấp cứu đến phòng hồi sức, Dư Trạch Nam muốn đưa