Cô cật lực giải thích.
Nhưng mà...!Là bản thân cô nói sai ở đâu rồi ư? Sao lại cứ có cảm giác như sắc mặt của anh đang ngày càng trở nên khó coi, tối sầm thế kia?
"Vì thế...!Ý của em là bốn chữ này rõ ràng là trò đùa ác ý chứ không có liên quan chút gì tới em à?" Ừm, nghe giọng nói quả thật là rất nặng nề.
Ngài tổng thống, đích thị là rất không vui.
Hạ Tinh Thần thẳng thắn, thành thật mà gật đầu nói: "Dĩ nhiên.
Thực ra anh nên suy nghĩ kĩ lại chút, tôi cũng không thể nào lưu...!Lưu tên như thế trong điện thoại được."
Bạch Dạ Kình rất tức giận, cực kì tức giận, quay đầu đi một mạch xuống lầu, bỏ lại cô đang ngơ ngác đứng ở trên lầu khó hiểu.
Hạ Tinh Thần tự mình xuống lầu, lúc này mới phát hiện ở dưới lầu hình như có chút thay đổi, ngay sau đó cũng lập tức nhận ra là mấy chữ "Hỷ" đều đã bị dọn đi rồi, hẳn có lẽ là chủ ý của anh.
Cô một bên nghĩ ngợi, một bên đi tới bàn ăn ngồi xuống.
Dường như người kia thật sự là tức giận rồi, suốt cả buổi vẫn luôn cắm đầu dùng bữa, không thèm liếc cô lấy một cái.
Hạ Tinh Thần nghĩ, chẳng lẽ anh đang giận bốn chữ đó không phải là lưu để cho anh hay sao? Hay là, giận vì trò đùa dai này của Hạ Đại Bạch?
Cô gắp chà bông đặt vào trong đĩa, liếc mắt nhìn anh một cái, cuối cùng cũng không nhịn được bèn hỏi: "Anh đang tức giận gì vậy?"
Cô cảm thấy có thể là anh đang giận Hạ Đại Bạch đùa dai, lý do này khá là thích hợp.
Bạch Dạ Kinh ngước mắt lên nhìn cô, chỉ phun ra hai chữ: "Không có."
Hạ Tinh Thần bất lực.
Được rồi, không có thì không có, cô cũng không có truy hỏi gì thêm nữa.
Hạ Đại Bạch vẫn còn mặc đồ ngủ, lúc này cũng được người giúp việc bế từ trên lầu đi xuống, cậu bé còn buồn ngủ, duỗi tay nhỏ dụi dụi mắt.
"Đại Bảo, ba." Hạ Đại Bạch nhìn thấy hai người đang ngồi bèn mơ màng gọi tên, theo bản năng duỗi hai tay về phía Hạ Tinh Thần.
Người kia lập tức đứng lên ôm lấy cậu nhóc vào trong lòng, nhóc con cọ cọ đầu hai cái trong lòng của mẹ, mi mắt lại muốn khép.
"Cục cưng à không thể ngủ, tý nữa con còn phải đi học." Hiện đã là bảy giờ hơn rồi, ăn sáng xong thì phải thay quần áo khác, làm xong hẳn cũng đã gần tám giờ rồi.
"Nhưng mà con buồn ngủ quá..." Thằng nhóc lầm bầm, giọng ngái ngủ.
Hạ Tinh Thần nhẹ vỗ vỗ sau lưng Hạ Đại Bạch, dịu dàng mà dỗ dành: "Tỉnh ngủ năm phút thôi, ngồi ở đây ăn sáng cùng với mẹ và ba nha."
Hạ Đại Bạch lại gật đầu nhỏ.
Phía bên kia, người giúp việc đã dọn sẵn bữa sáng cho cậu nhóc rồi.
Bạch Dạ Kình nhìn thấy vẻ mặt ngập tràn dịu dàng của Hạ Tinh Thần, còn cả dáng vẻ làm nũng của nhóc con lại khiến nét ủ dột trên mặt cũng vơi đi được một ít, hàng lông mày cũng giãn ra, nói: "Lấy cái ghế nhỏ tới cho thằng bé ngồi đi.
Em cứ ôm nó như vậy, tý nữa nó sẽ lại ngủ mất."
"Ừm." Hạ Tinh Thần liếc mắt nhìn nhóc con: "Chúng ta ngồi xuống nhé được không nào?"
Hạ Đại Bạch miễn cưỡng đồng ý, người giúp việc đẩy cái ghế nhỏ tới, Hạ Tinh Thần phối hợp đặt thằng bé ngồi xuống.
Hạ Đại Bạch ngồi trên ghế, cái đầu nhỏ gục lên xuống hai lần, Bạch Dạ Kình nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy vầng trán của cậu bé mới không bị đập vào ghế.
Chờ đến lúc ăn được một nửa, Hạ Đại Bạch cuối cùng cũng đã thanh tỉnh lại rất nhiều.
Hạ Tinh Thần lấy điện thoại di động ra đưa cho cậu, lại nói: "Ngoan nào, đổi lại chương trình đi."
"Chương trình gì?" Hạ Đại Bạch ăn mì sợi, quay sang hỏi.
"Chương trình trên điện thoại." Hạ Tinh Thần trực tiếp quét điện thoại đưa tới.
"Cái này hả." Hạ Đại Bạch như bừng tỉnh, thấp giọng thủ thỉ bên tai cô, hỏi: "Ba nhìn thấy rồi?"
"Ừm!"
"Tức rồi?" Hạ Đại Bạch ngó nhìn cô một cái, sau đó lại nhìn qua cái người đang có sắc mặt không được tốt lắm bên kia.
Hạ Tinh Thần gật đầu, bày tỏ: "Người ta đang rất là không vui đó."
"Thôi được.
Vậy con sửa lại cho mẹ." Hạ Đại Bạch ngoan ngoãn để đũa xuống, cầm lấy điện thoại di động, bắt đầu nhấp vài cái.
Thấy động tác của cậu bé, Bạch Dạ Kình chau mày, muốn