Phòng làm việc của Tổng thống.
Tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua tầng mây, sắc vàng bao phủ đất trời.
Bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng điểm xuyến mưa sương, tất cả mọi thứ đều tràn đầy sức sống.
Giữa quảng trường Bạch Vũ phát ra âm thanh huyên náo, trang trọng nghiêm túc.
Trước cửa lớn mạ vàng, một đội tuần tra khí thế ngất trời đi qua.
Hướng về phía mặt trời mọc, lá cờ quốc gia đỏ tươi từ từ bay lên.
Anh đứng trong cung Bạch Vũ, cùng với nhân dân của anh cảm nhận sự thức tỉnh của vạn vật vào buổi sáng sớm, tất cả đều vô cùng ngay ngắn có trật tự.
Bên ngoài cung điện, dân chúng đang ngẩng đầu hướng về quốc kỳ đã nhìn thấy bóng dáng anh từ xa, người dân kích động giống như thủy triều dồn về phía cung điện, muốn chiêm ngưỡng phong thái của Tổng thống ở khoảng cách gần hơn nữa.
Lính cảnh vệ ngăn bọn họ lại từ xa.
Mặc dù Tổng thống Bạch mới nhậm chức không lâu, hơn nữa lại là vị tổng thống trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, nhưng cũng là người được lòng dân nhất.
Lúc đầu khi diễn thuyết báo cáo, vừa làm lòng người phấn chấn vừa thấu đáo lòng dân, hầu như tất cả mọi người đều đổ xô ra đường, cuối cùng giúp anh lấy được số phiếu cao nhẹ nhàng đánh bại hai vị Phó tổng thống Tống và Phó tổng thống Dư.
Bạch Dạ Kình đứng ở vị trí cao, vẫy tay chào hỏi với bọn họ ở phía xa.
Tiếng chào hỏi của người dân liên tiếp vang lên, quần chúng nhân dân phấn chấn.
Từ đầu đến cuối anh đều bình thản ung dung, dùng tư thế ưu nhã nhất đáp lại bọn họ - Đáp lại dân chúng của anh.
Anh hưởng thụ niềm vui thích mà phần quyền lực tối cao này mang lại, đồng thời cũng gánh lấy trách nhiệm mà quyền lợi đem tới cho anh cùng với… Nguy hiểm.
Đúng lúc này Lãnh Phi vội vã chạy tới, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Thưa ngài, Phó tổng thống Tống đến rồi.”
Bạch Dạ Kình bình thản “Ừ” một tiếng: “Bảo ông ta tới phòng hội nghị.”
"Dường như ông ta đã biết được chuyện xây dựng nhà máy quân sự." Lãnh Phi khẽ nói.
Anh cau mày, tuy nhiên cũng không bất ngờ: “Loại chuyện này tất nhiên không giấu nổi ông ta.”
“Vậy chuyện vũ khí bí mật kia...”
“Ai dám tiết lộ nửa câu, giết không tha.” Ba chữ cuối cùng kia, tàn nhẫn vô tình, trên mặt phủ đầy băng lạnh.
Trong lòng Lãnh Phi tự hiểu rõ, không dám nhắc lại.
Khi Bạch Dạ Kình tiến vào phòng hội nghị Tống Quốc Nghiêu đang chờ anh.
So với Bạch Dạ Kình trẻ tuổi, Tống Quốc Nghiêu đã đến tuổi trung niên.
Ông ta chống gậy ngồi ngay ngắn ở đó, cho đến khi Bạch Dạ Kình vào cửa, bảo những người khác ra ngoài ông ta mới chậm rãi đứng lên.
“Chào ngài.”
Mặc dù thái độ rất cung kính nhưng đáy lòng ông ta có bao nhiêu không phục, trong lòng Bạch Dạ Kình đều hiểu rõ.
“Phó tổng thống đến sớm như vậy có việc quan trọng gì sao?” Bạch Dạ Kình ngồi vào ghế chủ vị, trên mặt là nụ cười khách khí.
“Chuyện quan trọng thì cũng không phải, nhưng nhất định là việc tốt.” Tống Quốc Nghiêu cười ha ha nói: “Không biết ngài còn nhớ Duy Nhất nhà tôi không?”
“Duy Nhất?”
“Đúng, con bé vừa về nước mấy ngày nay.
Vừa mới trở về thì nói với tôi đã ngưỡng mộ ngài từ lâu, luôn ồn ào la hét muốn gặp ngài.
Ngài xem, khi nào có thể dành chút thời gian đến gặp con bé một lát, coi như thỏa mãn tâm nguyện nhỏ bé của con bé.”
Bạch Dạ Kình cũng cười: “Hiếm khi cô ấy có lòng như vậy, vẫn còn nhớ tới tôi.
Dù có bận thì cũng sẽ tới gặp mặt.
Qua mấy ngày nữa tôi sẽ tự mình mở tiệc mời cô Tống, xem như là đón gió tẩy trần, ông thấy thế nào?”
“Vậy tôi sẽ nói với con bé rằng ngài đồng ý gặp nó rồi, con bé mà biết nhất định sẽ vô cùng vui mừng.”
Bạch Dạ Kình lạnh nhạt gật đầu, tiện tay lấy một hộp gấm trong ngăn kéo ra đưa cho Tống Quốc Nghiêu: “Đây là quà tặng cho cô Tống, mong Phó tổng thống mang về giúp tôi.”
Vẻ mặt Tống Quốc Nghiêu càng tươi hơn, luôn miệng nói: “Ngài có lòng! Ngài có lòng!”
Tiễn Tống Quốc Nghiêu đi, Bạch Dạ Kình cũng thu lại nụ cười trên mặt.
Lãnh Phi nói: “Lão hồ ly này, mở miệng không hề nhắc đến chuyện quân sự, lại cùng ngài nói về cô Tống.”