"Còn chuyện cám ơn, cô ta đã cầm hai ngàn vạn tiền cám ơn kia, thì có thể thấy rõ cô ta đã bán đứng thân thể và tôn nghiêm của mình.
Cô ta chỉ là người phụ nữ vì tiền mà có thể làm bất cứ điều gì, con còn qua lại với cô ta làm gì?"
Ban đầu sắc mặt của Bạch Dạ Kình vẫn luôn ung dung, nhưng vừa nghe thấy những lời này, anh lập tức nhíu mày, sắt mặt trở nên u ám hơn mấy phần.
Anh không giải thích, chỉ lạnh lùng nói: "Có phải ba đã nói xong rồi không, xong rồi thì con đi đây."
"Con có thái độ gì đấy hả?" Ông cụ nổi giận đùng đùng: "Ba nói cho con biết, Tống Quốc Nghiêu vừa mới gọi điện thoại tới, nếu con muốn cứu chú con ra, thì lễ đính hôn lần này sẽ phải trực tiếp biến thành lễ kết hôn, ba không cần biết là con đồng ý hay không đồng ý, chuyện này đã quyết định như vậy rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi gặp mặt với bên sui gia."
"Được, ba muốn là được." Bạch Dạ Kình nhanh chóng đồng ý, ông cụ hơi sửng sốt, suýt chút nữa ông ấy còn tưởng mình nghe nhầm.
Kết hôn và đính hôn là hai chuyện khác nhau, trước kia anh có thể đồng ý chuyện đính hôn, thì cũng không có gì là bất ngờ.
Nhưng mà, không nghĩ tới ngay cả chuyện kết hôn anh cũng thoải mái đồng ý như vậy.
"Ba còn có việc gì không, nếu không có thì con đi trước." Như là không phát hiện ra vẻ mặt bất ngờ của ông cụ, hoặc là anh căn bản cũng không thèm để ý đến, Bạch Dạ Kình đứng dậy, sửa sang lại quần áo của mình.
Ông cụ vốn đã chuẩn bị xong cả một bụng đầy những câu để mắng chửi anh, nhưng lại bị lời đồng ý nhanh chóng của anh làm cho nghẹn trở lại.
Cuối cùng, ông ấy chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng lại không nhìn thấu được suy nghĩ của anh, ông ấy phiền não phất tay nói: "Đi đi đi."
Bạch Dạ Kình đứng dậy, rời đi.
Lúc vừa bước ra khỏi thư phòng, sắc mặt của anh u ám hơn rất nhiều.
Ông cụ đứng ở đó, nhìn bóng lưng của anh, cho đến khi anh rời đi, trong lòng ông ấy vẫn còn cảm giác ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ không thôi.
Ông ấy luôn cảm thấy có cái gì đó rất kỳ lạ, với tính tình của con trai ông ấy, từ lúc nào mà anh có thể mặc cho người ta định đoạt như vậy.
Lúc Bạch Dạ Kình xuống lầu, thì đã hơn 8 giờ.
Bà cụ đứng ở đầu cầu thang chờ đợi mà luôn cảm thấy run sợ trong lòng.
Hiệu quả cách âm trong nhà là tương đối tốt, cho nên hai ba con nói cái gì ở trên tầng hai, bà ấy cũng nghe không rõ.
Con trai vừa đi ra, bà ấy lập tức vội vàng đón anh.
Khi vừa nhìn thấy vết máu ở trên mặt con, trong lòng bà ấy lập tức cảm thấy đau xót.
Vừa quở trách vừa nói với con gái: “Ba con thiệt là, đã lui về nhiều năm như vậy rồi, mà bản tính nóng nảy kia cũng không thấy đổi chút nào, trước kia còn coi con như là lính quèn mà bắt con rèn luyện ở trong quân đội.
Minh Diệp con mau lấy thuốc tới đây."
"Mẹ, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi." Bạch Dạ Kình dùng tay lau qua, lau hết mấy giọt máu trên trán.
Chút vết thương nhỏ này, so với mấy vết thương mà anh và Minh Diệp chịu nhiều năm trước, thì căn bản không được xem là vết thương.
Bạch Minh Diệp tự nhiên cũng cho là như vậy, cô ấy cũng không nhúc nhích, chỉ ân cần nhìn anh.
Bà cụ nói: "Bây giờ mẹ cũng đã già rồi, khác với hồi còn trẻ tuổi.
Khi mẹ còn trẻ, ba con bị thương không xuống giường được, mẹ cũng không sợ, nhưng bây giờ dù các con chỉ bị một vết thương nhỏ, thì trong lòng của mẹ cũng không chịu nổi.
Con cũng đừng so đo nhiều với ba con, ông ấy là nóng lòng muốn cứu chú của con ra.
Dù gì, chú của con cũng là vì ông ấy nên mới phải chịu khổ trong tù nhiều năm như vậy, cũng là phá hủy nửa đời của chú ấy."
Bà cụ càng nói thì trong lòng càng cảm thấy chua xót.
Bạch Dạ Kình nhìn Bạch Minh Diệp, sau đó cô ấy đi qua, nấm lấy bả vai của bà cụ: "Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, thức ăn cũng đã được dọn lên bàn rồi.
Dạ Kình, em ở lại cùng ăn cơm tối đi."
Bạch Dạ Kình liếc nhìn thời gian, sau đó anh lắc đầu nói: "Em còn có việc, không ăn đâu."
"Chuyện gì đi chăng nữa thì cũng phải ăn cơm, nếu không, cơ thể sao có thể chịu đựng được." Bạch Minh Diệp kéo anh lại.
Bạch Dạ Kình nhìn cô ấy, anh thấp giọng nói: "Em có hẹn với