Tuy nhiên, Bạch Dạ Kình lại tập trung vào câu nói của đứa trẻ: "Dáng người trông rất đẹp", anh không tự chủ được nghĩ tới bức ảnh hai người vừa chụp ở hội trường.
Ạnh nắm nhẹ bàn tay, trong lòng bàn tay vẫn còn vương vấn chút cảm giác khi chạm vào thân thể mềm mại của cô.
Cái loại cảm giác này khiến anh không khỏi thích thú.
Ánh mắt anh nhìn Hạ Tinh Thần càng lúc càng nóng bỏng, khao khát, dáng vẻ của anh gật gù theo, ra vẻ đồng tình: "Đúng thật...!Dáng người cũng không đến nỗi tệ."
Có thể coi đây chính là một đánh giá rất nghiêm túc của anh.
Ở bên này, Hạ Tinh Thần chợt nhớ tới cảnh vừa rồi, cô ngại ngùng đỏ mặt, nhưng không có phản ứng thái quá gì chỉ đi vội vào phòng bếp, không cho họ cơ hội bàn luận bộ dạng từ đầu tới chân của cô nữa
Cô quay phắt đi, chạy nhanh vào phòng bếp, nhưng dường như cô nhớ tới điều gì đó đành quay lại nói vọng ra ngoài: "Anh giúp Đại Bạch tắm đi, tí em ăn xong thì vô sau."
Bạch Dạ Kình cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Từ trước tới nay, ngoài hai vị trưởng bối ở nhà anh thì không một ai dám sai khiến anh, bây giờ lại hơn thế nữa, không một ai dám làm điều đó cả, thế vậy mà người phụ nữ kia lại dám sai vặt anh, nhưng thay vì tâm trạng khó chịu hay tức giận thì anh lại vui vẻ chịu đựng.
Chẳng lẽ anh bị trúng tà rồi!
Vẫn là loại tà quỷ quái do người phụ nữ này bày mưu ra!
...!
Vì thức ăn vẫn còn ấm, Hạ Tinh Thần cắn vội hai miếng.
Xong cô thu dọn nhanh rồi đi về phía phòng tắm.
Tới tận bây giờ mà anh vẫn chưa tắm xong cho con, Hạ Tinh Thần lo lắng không biết hai ba con bọn họ có phá tanh bành nhà tắm không đành mở cửa đi vô.
Đúng như dự đoán, đi vô phòng ngủ, đẩy cửa phòng tắm đi vào, quả nhiên...!
Trong phòng tắm đầy rẫy những vũng nước to nhỏ khác nhau.
Vốn dĩ nhờ anh tắm rửa cho con, ai dè anh với thân thể trần truồng đang nằm trong bồn tắm mát xa, thảnh thơi xem tin tức, hưởng thụ sự dễ chịu.
Còn Đại Bạch thì đang ngồi trên đùi anh, từ đầu tới chân toàn bọt xà phòng, trên mặt cũng có, chỉ để lộ ra mỗi đôi mắt to tròn cùng cái miệng nhỏ nhắn.
Đôi tay nhỏ bé xoa đi xoa lại xà phòng trên thân thể.
Sự thật ngay trước mắt, có một người nào đó không hề chú tâm tới việc tắm rửa cho con.
Hạ Tinh Thần ngây người đứng lặng tại chỗ, trong lòng không khỏi run sợ.
Giả sử, những bọt xà phòng kia bị quệt vào mắt hay bị đưa vào mồm của đứa trẻ, khẳng định thằng bé sẽ bị làm cho cay đến phát khóc.
Còn người ba kia nữa, quả thực vô tâm mà, có lẽ cô nên bớt ôm ảo tưởng về anh!
"Đại Bạch, chờ mẹ một chút, con đừng có lộn xộn." Khi nhìn thấy Bạch Dạ Kình vẫn chưa tắm rửa cho con, cô không chịu được cảnh tượng này mà muốn đi ngay ra ngoài, nhưng không thể bỏ lơ Đại Bạch trong dáng vẻ vậy, điều đó khiến cô không yên tâm tẹo nào.
Cô đành với tay cầm lấy khăn bông, thẹn thùng quay mặt đi, không chú ý tới anh, ngồi nép ở chỗ ven bồn tắm, một tay ôm thằng bé làm ướt áo bị ướt tới bả vai, một tay cầm khăn bông nhẹ nhàng xoa lên mặt con.
"Được rồi.
Lần sau không được xoa xà phòng lên mặt nữa nhé." Sau khi lau xong, Hạ Tinh Thần bỏ khăn bông ra chỗ khác, ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: "Anh giúp em xả hết bọt trên người Đại Bạch đi, em đợi hai người ở ngoài."
Nói xong, cô đứng dậy tính đi ra ngoài.
Nhưng cô vừa mới xoay người thì tay đã bị kéo lại.
Cô ngạc nhiên, mới kịp chớp mắt một cái thì bị Bạch Dạ Kình kéo xuống.
Cô thấy vậy tinh mắt nhanh tay, vội vàng chống tay lên ven bồn tắm.
Hơi nước trong phòng khiến cảnh tượng trước mắt cô mờ đi, cô trừng mắt nhìn dáng vẻ mờ ảo của anh.
Chỉ nghe thấy được giọng nói lười nhác của anh: "Em đang nói chuyện với anh đấy à?"
Cô cắn môi: "...Anh biết thừa rồi còn hỏi."
"Nói chuyện với anh thì phải nhìn thẳng vào mắt anh chứ." Cánh tay dài của anh ôm lấy eo cô.
Vì cánh tay dùng lực nên thân thể mềm mại của cô bị ôm chặt, ép vào cơ thể của anh.
Hai người nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt anh có chút mờ ám khiến lông mi cô khẽ run nhẹ: "Nhìn vào mắt anh, nói lại lần nữa."
Người đàn ông này, quả thực là yêu tinh.
Yêu tinh vạn người mê.
Hạ Tinh Thần suýt chút nữa bị ánh mắt như đang phóng điện kia mê hoặc.
"...Đừng lộn xộn." Cô giữ chặt lấy một mảnh ý thức tỉnh táo còn sót lại.
Cô nhéo vào ngực anh một cái, vẻ mặt khổ sở nhìn Hạ Đại Bạch.
Cô mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng mỏng trên người, vừa nãy ôm Đại Bạch, người cô đã bị ướt một khoảng lớn, bây giờ người lại bị ép chặt vào cơ thể ướt nhẹp của Bạch Dạ Kình, người càng ướt hơn, dường như áo đã trở nên trong suốt nhìn thấy rõ mọi thứ bên trong.
Ánh mắt lơ đãng