Bạch Dạ Kình vui vẻ đi ra ngoài, kết quả, lại mang khuôn mặt u ám quay về.
Không biết từ lúc nào Hạ Đại Bạch đã tỉnh dậy, bật chiếc đèn nhỏ, ngồi bên mép giường, đôi mắt to tròn vẫn chưa tỉnh ngủ nhìn anh có chút ý cười chế nhạo: “Tiểu Bạch, có phải ba định bỏ lại con, đi qua ngủ với Đại Bảo, nhưng bị Đại Bảo đuổi ra ngoài rồi đúng không?”
Thằng nhóc này, hết chuyện nói rồi hay sao.
Bị đuổi cái gì? Căn bản là người phụ nữ đó thậm chí còn không cho anh cơ hội bước vào!
Anh hừ một tiếng, lười biếng trả lời lại cậu bé, trực tiếp đắp chăn lên đi ngủ, vẻ mặt chán nản.
Hạ Đại Bạch cũng nằm xuống giường, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn cười nhìn nét mặt đang nhăn nhó của anh: “Tiểu Bạch, có vợ mà bỏ rơi con trai là sai rồi nha!”
“… Ai nói ba đi tìm cô ấy?” Bạch Dạ Kình cảm thấy con trai của mình nói hơi nhiều.
“Không phải đi tìm Đại Bảo, vậy sao muộn như vậy rồi mà ba còn xuống giường?”
“Uống nước.”
“Nước của ba đâu?”
“…” Bạch Dạ Kình đập “bốp” một cái, tắt đèn: “Đi ngủ!”
…
Hôm sau.
Vẫn giống như hôm qua, sau khi Hạ Tinh Thần thức dậy, Bạch Dạ Kình đã sớm rời khỏi nhà rồi.
Hạ Đại Bạch vẫn đang ngủ rất say.
Hạ Tinh Thần đi vào gọi cậu bé dậy, đưa cậu bé đi rửa mặt, rồi dẫn cậu bé xuống phòng ăn ăn sáng.
“Hôm nay mẹ sẽ đến trường xin cô giáo cho con nghỉ học mấy hôm, đưa con đi thăm bà ngoại, có được không?” Hạ Tinh Thần hỏi cậu bé.
“Bà ngoại?” Vẻ mặt Hạ Đại Bạch ngơ ngác: “Trước đây con chưa từng gặp!”
“Ừm.
Chưa từng gặp.
Lần này là lần đầu tiên đưa con đi gặp.
Là mẹ của mẹ.
Nhà ở một thành phố khác, nên có thể sẽ đi mấy ngày.”
Hạ Đại Bạch cảm thấy đó chính là đi du lịch, cũng giống đi chơi, đương nhiên sẽ rất vui.
Cậu bé vui vẻ gật đầu, rồi hỏi: “Vậy chúng ta có đưa Tiểu Bạch đi cùng không?”
“…” Nét mặt của Hạ Tinh Thần hơi trầm xuống.
Hiện giờ anh đang bận đi kết hôn, làm gì có thời gian rảnh chứ? Càng nói chi đến việc cùng đi thăm người thân với bọn họ.
Cô nở nụ cười đau khổ, lắc đầu: “Con cũng thấy mà, Tiểu Bạch đang rất bận rộn, làm sao có thể có thời gian đi cùng chúng ta đến một nơi xa như vậy chứ.”
“Ừm, nói cũng đúng.” Hạ Đại Bạch gật đầu: “Vậy con sẽ đi làm quen với bà ngoại trước, đợi sau khi Tiểu Bạch có thời gian rảnh rồi, con đưa Tiểu Bạch đi gặp bà ngoại sau.”
Hạ Tinh Thần chỉ mỉm cười, cố gắng giấu đi mọi loại cảm xúc phức tạp, buồn phiền trong lòng.
Cô không muốn cho con mình biết, Tiểu Bạch của thằng bé sẽ kết hôn với một người phụ nữ khác, ít nhất, cô không muốn thấy thằng bé buồn bã vào lúc này.
Cô cũng không biết phải nói loại chuyện tàn nhẫn đó với con mình như thế nào.
Ăn xong bữa sáng, Hạ Tinh Thần đi tới trường cùng cậu bé, thuận lợi xin nghỉ với cô giáo vài ngày, mới quay về Bộ Ngoại giao làm việc.
Cô bật máy tính lên, làm việc.
Hơn mười giờ, tốc độ làm việc của tay hơi chậm lại, chuẩn bị viết đơn xin nghỉ phép.
Mới gõ được hai chữ ‘Xin nghỉ’, điện thoại của cô, lại đúng lúc này đột nhiên vang lên.
Hiển thị trên màn hình là một dãy số hoàn toàn xa lạ.
Hạ Tinh Thần không nghĩ nhiều, lấy điện thoại qua, bắt máy.
Ngón tay vẫn đang gõ trên bàn phím.
“Alo, xin chào, cho hỏi ai vậy?” Cô lên tiếng trước.
“Hạ Tinh Thần, chúng ta gặp nhau đi.”
Giọng nói này…
Hạ Tinh Thần sững sờ, chỉ im lặng một lúc, rồi đồng ý: “Được.
Cô nói địa điểm đi.”
“Tôi sẽ sắp xếp người tới đón cô, cô ra cửa đợi đi.”
…
Nơi đối phương hẹn là một studio đặt may cao cấp.
Studio là một cửa hàng tình yêu, giá trị của mỗi một bộ lễ phục được thiết kế trong đó đều rất cao.
Xe đón cô, dừng lại ở cửa.
Ngay lập tức một người phục vụ bước lên một bước, cung kính mở cửa xe cho cô: “Cô Hạ, cô Tống đang đợi cô ở bên trong.”
“Cảm ơn.”
Hạ Tinh Thần lịch sự gật đầu, đưa túi xách và chiếc áo khoác ngoài đã cởi ra cho người bên cạnh, rồi được người khác dẫn vào trong.
.
ngôn tình tổng tài
Trong phòng thay đồ xa hoa lộng lẫy, có vô số những bộ lễ phục và váy cưới vô cùng đẹp đẽ, khiến người ta cảm thấy choáng ngợp.
Hạ Tinh Thần nhìn lướt qua, những chiếc váy màu