Hạ Tinh Thần và anh vai kề vai đi ra khỏi phòng, cô đứng bên phải anh.
Anh cao một mét tám mươi tám, dáng người cực kì cao lớn vậy nên khiến cô càng trở nên bé nhỏ.
Hai người cứ kề vai đi như vậy, cô có thể ngửi được mùi thơm dễ chịu ở trên người anh.
Giống với năm năm trước, khi hai người ở bên nhau...!
Hạ Tinh Thần cảm thấy bản thân rất kì cục.
Trước đây cô từng hận người đàn ông khiến mình mang thai này đến tận xương tủy, thậm chí còn đã từng nghĩ rất nhiều cách để dày vò anh, báo thù anh, nhưng hiện giờ...!
Càng ngày cô càng thấy người đàn ông này cũng không đáng ghét như mình nghĩ.
Hai người họ cả quãng đường không nói lời nào.
Khi vào phòng con trai, Hạ Đại Bạch đang khoanh chân ngồi nghịch máy bay mô hình trên thảm.
Máy bay mô hình này là Lãnh Phi tặng cho cậu bé, bây giờ nó đã bị cậu bé này gỡ ra chẳng còn hình dạng gì.
Khi hai người lớn bước đến cậu bé cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục làm việc của mình.
Bạch Dạ Kình lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cậu bé.
Lúc cậu bé đang đau đầu ghép lại mô hình anh sẽ đưa sang mảnh ghép một cách đúng lúc, ngón tay dài chỉ một cái, cậu bé đã hiểu luôn rồi.
Cậu bé quay đầu hỏi anh: “Ba cũng biết chơi à?”
“Biết một chút.” Thực ra từ nhỏ anh đã được bồi dưỡng về mọi mặt rồi.
“Lắp mô hình chỉ là việc nhỏ thôi, sau này ba có thể dạy con lắp súng ống hay là những vũ khí tinh vi hơn nữa.
Con có hứng thú không?”
Súng ống, vũ khí?
Hạ Tinh Thần đang đứng bên cạnh lập tức tiếp lời: “Không được không được, việc này quá nguy hiểm.”
“Con thích! Tiểu Bạch, vậy bao giờ ba mới dạy con được?” Đôi mắt to tròn đen láy của Đại Bạch sáng lên.
Mới ban nãy còn tức giận, mới có một lúc mà đã không giận nữa rồi.
“Đợi con lắp xong hết chỗ này thì bao giờ cũng được.” Bạch Dạ Kình ôm cậu bé ngồi lên đùi mình.
“Mấy cái này dễ lắm, có thể làm xong bất cứ lúc nào.
Không thì, mai ba dạy con nhé?” Hạ Đại Bạch nóng lòng muốn thử.
“Không được.
Bất kể là bao giờ cũng đều không được.” Hạ Tinh Thần lo lắng, lại chen lời lần nữa.
“Được, mai ba dạy con.” Bạch Dạ Kình xoa cái đầu nhỏ của cậu bé rồi trả lời.
“Ba muôn năm!” Hạ Đại Bạch kích động hôn “chụt” một cái lên mặt anh.
Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng của anh.
“...” Hạ Tinh Thần ngồi ở bên cạnh phẫn nộ nhìn hai cha con kia.
Vậy nên, bây giờ cô là cái gì cơ chứ? Bản thân đã hoàn toàn bị bọn họ ngó lơ rồi!
Bây giờ đã như vậy rồi, sau này đến lúc cô Tống gả cho anh thì sẽ thế nào nữa đây?
Đến lúc đó ba người họ mới là một gia đình thật sự, còn cô...!
Nghĩ đến đây tâm trạng Hạ Tinh Thần tụt dốc không phanh.
Cô đơn mà nhìn hai cha con đang nói chuyện một cách cực kì vui vẻ kia, cô đứng dậy định âm thầm rời đi.
“Đại Bảo!”
Đại Bạch đột nhiên gọi cô lại.
Cô quay đầu.
“Ba đã đồng ý với con rồi, tối nay sẽ ngủ lại đây với con.” Gương mặt con trai tràn ngập sự vui vẻ.
“Vậy à?” Hạ Tinh Thần liếc Bạch Dạ Kình một cái.
Hai người họ đúng là cần phải nghiêm túc bồi dưỡng tình cảm.
“Vậy mẹ cũng phải đồng ý với con, tối nay ngủ ở đây cùng Đại Bạch.” Hạ Đại Bạch bất ngờ đưa ra đề nghị.
Hạ Tinh Thần ngây người: “Vậy sao mà được? Phòng con chỉ có một chiếc giường.”
Đến cả sô pha cũng không có.
Khuôn mặt bé nhỏ của Hạ Đại Bạch khổ não nhìn cô: “Các bạn nhỏ khác đều được ngủ cùng ba mẹ, chỉ có Đại Bạch là đáng thương nhất, có mẹ thì sẽ không có ba, có ba thì sẽ không có mẹ.
Hơn nữa...” Nói đến đây, cậu bé đáng thương mà hít mũi một cái, giọng nghẹn ngào: “Nếu như sau này ba lấy người khác, hai người càng không thể ở cùng Đại Bạch rồi.”
Trái tim của Hạ Tinh Thần bị từng lời nói của con trai làm cho rối tung rối mù.
Đã nhiều năm như vậy rồi, hai người họ nợ Đại Bạch nhiều lắm…
Nhưng cô cũng không thể tùy tiện gật đầu.
Cô và anh… Sao có thể cùng ngủ trên một chiếc giường chứ?
Cô nhìn ngài Tổng thống bằng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ, cô nghĩ rằng anh sẽ nhẫn tâm từ