“Sẽ không đâu! Ba không thể nào làm chuyện này với ngài Tổng thống được!” Tống Duy Nhất không muốn tin, cô ta vẫn đang tự mình lẩm bẩm.
Lúc cô ta nhìn thấy Bạch Dạ Kình đi tới, theo bản năng cô ta nắm lấy tay anh: “Dạ Kình, anh phải tin tưởng ba, anh là con rể của ông ấy.
Ông ấy sẽ không làm những chuyện như vậy đâu!”
Con rể?
Sắc mặt Bạch Dạ Kình có chút lạnh lùng.
Anh thản nhiên liếc mắt nhìn cô ta một cái, rồi nhìn xuống cánh tay đang bị cô ta giữ chặt, anh chỉ liếc mắt nói: “Lãnh Phi, phái người đưa cô Tống và bà Tống về!”
Thái độ của anh vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng chỉ có tiếng gọi ‘cô Tống’ và ‘bà Tống’ này không phải là thái độ của một người trong nhà.
Trong lòng Tống Duy Nhất đầy hoảng sợ.
Cho nên, ý của anh là...!
“Dạ Kình, hôn lễ của chúng ta...”
“Cô Tống, xin mời!” Lãnh Phi lên tiếng ngắt lời Tống Duy Nhất.
Cô ta lại nhìn Bạch Dạ Kình một lần nữa, nhưng chỉ thấy sắc mặt của anh vô cùng lạnh nhạt.
Cô ta đột nhiên hiểu ‘bất ngờ’ mà anh dành cho cô ta là có ý gì.
Cô ta cũng hiểu vì sao đội điều tra đặc biệt lại không xuất hiện sớm hơn hay muộn hơn mà đúng vào ngày kết hôn của cô ta.
Tất cả mọi việc đơn giản không phải chỉ là trùng hợp.
Cho nên có thể nói… Thật ra hôn lễ này cũng đã được Bạch Dạ Kình tính toán cả rồi.
Tình cảnh rất hỗn loạn, vốn dĩ là một hôn lễ rất lãng nhưng đã biến thành chiến trường của đàn ông.
Tống Duy Nhất và Mai Lưu Ly không thích hợp ở lại lâu, hai người bọn họ vội vàng đi theo người của Bạch Dạ Kình đi ra ngoài.
Có ký giả đuổi theo truy hỏi việc hôn lễ nhưng cuối cùng đã bị vệ sĩ ngăn lại.
Không biết từ lúc nào, vệ sĩ đã bị sắp xếp đi đến chỗ khác.
Truyền thông không bị ngăn cản, điên cuồng chen tới.
“Ông Tống, anh Dư! Xin hỏi việc đặt máy nghe trộm này là thật sao?”
“Hành động ăn cắp tình báo này rất vô sỉ và bỉ ổi đã vi phạm hiến pháp.
Xin hỏi, hai vị thân là Phó Tổng thống, hai vị định cho dân chúng câu trả lời như thế nào?”
“Hai vị không có cảm thấy nghe trộm là một hành động trái pháp luật sao? Để có thể ngồi lên ghế Tổng thống mà hai vị không từ thủ đoạn lại công khai khiêu khích pháp luật.
Như vậy, những dân chúng như chúng tôi làm sao có thể tin tưởng những người lãnh đạo như hai vị được chứ?”
“Có phải vì quyền lợi cá nhân, để có thể ngồi lên vị trí kia mà hai vị có thể không quan tâm đến quyền riêng tư của dân chúng đúng không?”
“Ông Tống, vậy hôn lễ của ngài Tổng thống và cô Tống sẽ còn tiếp tục chứ?”
Vấn đề các ký giả đưa ra cực kỳ sắc bén, giống như đao kiếm.
Hiển nhiên, Tống Quốc Nghiêu không ngờ chuyện này sẽ bại lộ, ông ta hơi bối rối, đã bất chấp dáng vẻ chững chạc thường ngày, quơ tay múa chân, giận dữ gầm thét với đám ký giả.
Tuy Dư Trạch Hạo còn trẻ tuổi nhưng anh ta rất trầm tĩnh, vẻ mặt luôn không tỏ rõ thái độ gì, anh ta chỉ bình tĩnh đáp lại: “Chuyện này trước khi điều tra rõ ràng, chúng tôi không thể nói gì.
Nhưng mà, tôi đảm bảo với mọi người nhất định sẽ phối hợp với Uỷ ban điều tra.
Hơn nữa, tôi tuyệt đối sẽ không có bất cứ hành động không nên có nào ngăn cản việc điều tra lần này!”
Kiểm sát trưởng muốn dẫn hai người đi, ông ta quay đầu nhìn, xin ý kiến ngài Tổng thống.
Bạch Dạ Kình không nói gì, anh chỉ gật đầu, mặc cho bọn họ dẫn hai vị Phó tổng thống đi.
Hôn lễ không được hoàn thiện lại còn gây ra một chuyện như vậy.
Với tư cách là nhân vật chính, Bạch Dạ Kình tỏ rõ thái độ kinh ngạc và cực kỳ thất vọng với hai vị Phó Tổng thống.
Sau đó có người phụ trách giải quyết hậu quả, mở tiệc chiêu đãi nhà báo.
Bạch Dạ Kình lên xe, đến phòng làm việc của Tổng thống, mở cuộc họp với Bộ trưởng Bộ Tư pháp về vụ việc nghe trộm lần này.
Ngay sau đó, vụ nghe trộm đã lan nhanh đến khắp cả nước thậm chí cả toàn thế giới, khiến mọi nơi xôn xao.
Phản ứng của công chúng giống như núi lửa phun trào.
Hòm thư kháng nghị và điện thoại liên tục gọi đến giống như bão tuyết.
Dư luận luôn lớn tiếng mắng nhiếc hai vị Phó Tổng thống.
Trên internet, đâu đâu cũng mắng hai vị Phó Tổng thống.
Sự kiện xe chấn trên xe của Tổng thống đã bị dân chúng quên mất, tất cả sự chú ý của bọn họ đã tập trung vào sự kiện nghe trộm.
Mọi người