Rõ ràng đây là biểu hiện của người có vợ quên con trai! Trước kia không có người phụ nữ khác, ba sẽ không hung dữ như vậy với mình! Hiện giờ ba có người phụ nữ khác, sau này sẽ có đứa con khác, cho nên đứa con trai như thằng bé cũng trở nên không chút quan trọng trong lòng anh!
Đại Bảo nói, ba sẽ luôn yêu mình, căn bản là gạt người!
Hạ Đại Bạch càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, càng nghĩ càng uất ức, thằng bé không được tự nhiên xoay người lại, nước mắt lập tức từ hốc mắt chảy xuống, uất ức tức giận trừng anh.
Thẩm Mẫn vừa nhìn lại đau lòng.
Nhưng chuyện của hai ba con, bà ấy không thể xen vào.
Bạch Dạ Kình gõ lên bàn rồi nói: “Lại đây ngồi.” Sắc mặt và giọng nói của anh so với vừa rồi đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Đại Bạch buồn bã, ai oán ngồi xuống.
Thằng bé ngồi đối diện anh, đáng thương rơi nước mắt.
“Con khóc cái gì?” Bạch Dạ Kình nói: “Ba đã từng nói, nam tử hán không được rơi nước mắt.”
“Dĩ nhiên là ba không khóc, ba của ba yêu ba, ba của con không thương con...” Nói xong, thằng bé không nói nữa, chỉ khóc lớn hơn.
Trên mặt Bạch Dạ Kình thoáng qua chút tình cảm phức tạp, nhìn dáng vẻ thằng bé rơi nước mắt, trong lòng anh cũng vô cùng khó chịu.
Cuối cùng, anh đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh thằng bé.
Anh nhận lấy khăn tay bà ngoại đưa lau nước mắt trên mặt nó.
Hạ Đại Bạch còn đang tức giận, thằng bé đẩy tay anh ra: “Con không cần ba lo.”
“Có phải con nghĩ là ba đã kết hôn với người phụ nữ khác rồi không?” Bạch Dạ Kình hỏi.
“Không phải là nghĩ, mà căn bản là vậy.” Hạ Đại Bạch cãi lại, thằng bé rất tức giận.
“Nếu ba nói, ba không có cưới người phụ nữ khác, cũng tuyệt đối sẽ không cưới người phụ nữ khác, con có tin hay không?”
Hạ Đại Bạch sửng sốt.
Khuôn mặt đầy nước mắt của thằng bé nhìn chằm chằm vào anh hồi lâu, nửa tin nửa ngờ.
Nhưng sau một lúc thằng bé lại xoay mặt đi: “Gạt con, con đều đã thấy trên tivi rồi, đừng nghĩ trẻ con cái gì cũng không biết, thì có thể bắt nạt.”
Bạch Dạ Kình dở khóc dở cười.
Thằng bé thật sự là trẻ con không hiểu chuyện sao?
“Con không tin thì hỏi bà ngoại con đi.
Ba có thể gạt con, nhưng bà ngoại con sẽ không gạt con.”
Hạ Đại Bạch vẫn không tin, thằng bé ngước gương mặt nhỏ nhắn nhìn Thẩm Mẫn.
Thẩm Mẫn gật đầu: “Ba con không gạt con, hiện giờ ba con vẫn còn độc thân.”
“Thật sao?”
“Thật.” Thẩm Mẫn gật đầu.
Hạ Đại Bạch ngồi đó, đôi mắt nhìn anh đầy dò xét, rồi lại nhìn sang bà ngoại, hình như vẫn chưa tin lắm.
Cuối cùng thằng bé quay mặt nhìn chằm chằm vào Bạch Dạ Kình: “Gạt con là chó nhỏ!”
“… Được rồi, cuối cùng con có tin hay không?” Dỗ con thật sự không phải là sở trường của anh, dứt khoát theo ý thằng bé là được.
Dù sao sớm muộn gì thằng bé cũng phải biết.
“Sao ba có thể như vậy?” Hạ Đại Bạch lại bị chọc giận.
thằng bé cảm thấy Tiểu Bạch căn bản là đang trêu chọc mình.
Thằng bé xoa xoa mắt: “Rốt cuộc là cưới hay không cưới?”
“Ba nói thật con cũng không tin, còn hỏi làm gì nữa?” Bạch Dạ Kình ra vẻ không muốn nói nhiều với thằng bé, anh cầm đũa tiếp tục ăn sáng.
Đồ trong trấn nhỏ thiếu thốn hơn trong thành phố, trừ bánh bao, trong đĩa nhỏ còn có dưa chua.
Anh cầm đũa gắp một ít bỏ vào miệng, mùi vị kia, rất kỳ lạ.
Không thể ăn.
Anh nếm một lần, không đụng đũa đến dưa chua nữa.
Mùi vị thế nào cũng không thể thích ứng.
Hạ Đại Bạch thấy anh vô cùng thản nhiên ăn sáng, trong lòng thằng bé càng sốt ruột, vội vàng nắm tay anh, không cho anh tiếp tục ăn, nói: “Tiểu Bạch, bây giờ ba nói đi, nói đi, con tin ba.”
“Thật sự?”
“Thật.”
Bạch Dạ Kình để đũa xuống, ánh mắt sâu xa nhìn thằng bé, vẻ mặt anh nghiêm túc thêm mấy phần: “Không cưới, sau này cũng sẽ không cưới.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Đại Bạch mấp máy, Bạch Dạ Kình nhét