Ánh sáng bên ngoài xuyên thấu qua ô cửa sổ nho nhỏ chiếu vào, cô nhìn thấy sự vô cùng mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt anh, trong hốc mắt còn có chút tơ máu.
Tim cô quặn đau.
“Hai ngày qua anh có ngủ không?” Hạ Tinh Thần đeo khẩu trang cho anh xong, vừa đi ra ngoài, vừa đau lòng hỏi.
“Lúc nãy trên máy bay có ngủ được một chút.” Bạch Dạ Kình trả lời cô.
Anh từ căn cứ không quân ngồi máy bay đặc biệt đến, nếu đi xe sẽ không nhanh như vậy.
Cho nên… Hai ngày qua, anh cũng chỉ ngủ được một chút lúc trên máy bay? Công việc nhiều như vậy, sao anh còn đến Lương Thành trong đêm thế này?
Hạ Tinh Thần không hỏi gì nữa, cô sóng vai cùng anh đi ra ngoài, Lãnh Phi đứng ngay cửa, thấy hai người họ đi ra, anh ta nhanh chóng thấp giọng chào hỏi Hạ Tinh Thần.
Cô nhìn Lãnh Phi, khuôn mặt anh ta cũng đầy vẻ mệt mỏi.
“Nhìn qua là biết cả hai người không nghỉ ngơi đầy đủ rồi, bên cạnh có khách sạn, hai người thuê tạm phòng nghỉ ngơi một chút đi.” Hạ Tinh Thần nhìn đồng hồ, đã hơn 2 giờ sáng, thế nhưng ngủ ít vẫn tốt hơn là không ngủ.
Bạch Dạ Kình khẽ “ừm” một tiếng, coi như đồng ý đề nghị của cô.
Anh nhấc chân bước đi, quay đầu lại thấy cô vẫn còn ngây ngốc tại chỗ, anh hơi nhướng mày: “Em tương đối quen thuộc nơi này, cùng đi đi, đỡ hơn nửa đêm anh và cậu ta giống như con ruồi không đầu tìm loạn trên đường.”
Thật ra thì khách sạn chỉ cách bệnh viện không đến 300m, có lẽ ra cửa là có thể nhìn thấy.
Nhưng nghĩ đến anh đã suốt đêm đến đây, cô cực kỳ cảm động, không thể bỏ mặc anh, sau đó lập tức gật đầu: “Em dẫn hai người đi.”
Nơi đây khách sạn cao cấp nhất cũng chỉ có bốn sao, không thể nào so với Kinh Đô được, nhưng cũng coi như sạch sẽ ngăn nắp.
Lãnh Phi làm thủ tục nhận phòng.
Dĩ nhiên không thể dùng giấy chứng minh của hai người họ, vẫn còn may Hạ Tinh Thần có mang theo giấy chứng minh của cô và mẹ.
“Hai người lên lầu đi, em phải trở về bệnh viện.” Hạ Tinh Thần đưa thẻ phòng cho anh.
Bạch Dạ Kình nhận thẻ phòng, anh chăm chú nhìn cô: “Em không lên sao?”
Ánh mắt kia, căn bản là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, ám chỉ đặc biệt rõ ràng.
Hơn nữa, chỉ có Lãnh Phi ở đây, anh hoàn toàn không cần phải che giấu, còn cô thì lại đỏ mặt, lắc đầu: “Hai người ngủ sớm chút đi, em lo lắng cho mẹ, không thể đi quá lâu.”
Bạch Dạ Kình muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc chỉ im lặng, sắc mặt anh hơi trầm xuống, xoay người đi vào thang máy trước.
Hạ Tinh Thần nhìn bóng lưng kia, cô vô thức đi theo một bước, nhưng mà cuối cùng vẫn không đuổi theo.
Chỉ có chút ngượng ngùng hỏi Lãnh Phi: “Anh ấy tức giận à?”
Lãnh Phi cười: “Sau khi cuộc điện thoại của cô Hạ đột nhiên cắt ngang, ngài ấy còn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện gì trong bệnh viện, cho nên vội vội vàng vàng chạy đến.
Hiện giờ mới vừa đến nơi, cô đã lập tức đuổi ngài ấy đi ngủ, dĩ nhiên trong lòng có chút không thoải mái.”
“Cậu nói là vì cuộc điện thoại kia sao?” Hạ Tinh Thần khiếp sợ, trong lòng cô khẽ rung động.
Thật ra thì lúc nãy khi thấy anh trong phòng bệnh, không phải cô chưa từng nghỉ qua, nhưng mà, cũng không dám tin.
Lãnh Phi không nói gì chỉ nhún nhún vai, lập tức nghe thấy giọng nói vô cùng khó chịu của Bạch Dạ Kình từ trong thang máy truyền đến: “Cậu còn lề mề cái gì?”
Lãnh Phi không dám coi nhẹ lời anh.
Anh ta tạm biệt Hạ Tinh Thần xong thì lập tức vội vàng đi vào thang máy.
Lúc này, toàn bộ sảnh khách sạn cũng chỉ còn lại một mình Hạ Tinh Thần.
Cô đứng đó hồi lâu, cũng không biết đang suy nghĩ gì, khóe môi chậm rãi nở nụ cười, trong lòng giống như có dòng nước ấm chảy qua.
Người đàn ông này, rõ ràng rất ngang ngược, lại còn mạnh miệng, lúc xấu xa thì không còn gì để nói, sẽ chọc giận cô đến không nhịn nổi, thế nhưng, có lúc lại khiến người