Lão phu nhân ngồi ở đối diện, không biết trong lòng bà ta đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ nói: "Phu nhân Hạ, nếu đã tìm bà đến, vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, bà ra giá đi!"
Lý Linh khôi phục lại tinh thần, giống như nghe không hiểu ý của lão phu nhân, hỏi: "Cái gì?"
Lão phu nhân đưa tay về phía sau, thím Lâm đưa một xấp chi phiếu qua.
Bà ấy đẩy đến trước mặt Lý Linh nói: "Tự điền số vào đi! Bao nhiêu tiền đủ để bảo con gái bà tránh xa Dạ Kình nhà tôi càng xa càng tốt."
Lý Linh nhìn lão phu nhân, lại nhìn số chi phiếu đó, bỗng chốc hiểu ra mọi chuyện.
Lão phu nhân rõ ràng đã hiểu lầm! Còn tưởng bà ta là mẹ của Hạ Tinh Thần thật!
"Vậy...!nếu như tôi đồng ý bảo con gái tôi không bám theo con trai phu nhân nữa, tôi có thể tùy ý điền con số này sao?"
Quả nhiên người này không khiến người ta thất vọng.
Lão phu nhân không bất ngờ chút nào, bà ta sẽ chấp nhận đề nghị như vậy của mình.
Ấn tượng với người phụ nữ trước mặt này lại giảm đi nhiều, ấn tượng về con gái bà ta đương nhiên cũng sẽ càng ngày càng tệ trong mắt lão phu nhân.
"Tôi nghe nói, con gái bà trước đây đã từng kết hôn, đúng không?"
Lý Linh chợt ngẩn ra, lập tức đáp: "Đúng vậy, con gái tôi quả thật đã từng kết hôn.
Phu nhân cũng biết, con bé trông rất xinh đẹp, ngay cả ngài tổng thống cũng thích con bé, có thể thấy con bé được người ta yêu thích cỡ nào.
Thế nên đàn ông theo đuổi con bé đương nhiên cũng rất nhiều.
Người đàn ông từng kết hôn với con bé dĩ nhiên không xuất sắc bằng ngài tổng thống, vì vậy con bé muốn từ hôn, tôi cũng đành nghe theo con con bé thôi.
Dù sao từ nhỏ đến lớn con bé cũng không thiếu bạn trai.
Cho dù con bé có sinh con cho người ta, vẫn có rất nhiều đàn ông vây quanh con bé."
Lão phu nhân vừa nghe xong lập tức nổi giận, chỉ cảm thấy lồng ngực nóng như lửa đốt, làm bà ta cũng đau sang cả đầu.
Không muốn nghe thêm nữa, chỉ phất tay với thím Lâm ở đằng sau.
Thím Lâm vội vàng đặt bút lên tấm chi phiếu nói: "Phu nhân Hạ, phu nhân điền đi!"
Lý Linh không ngờ lại có chuyện tốt như vậy ập tới.
Làm hỏng chuyện của Hạ Tinh Thần và ngài tổng thống cũng đã đành, bây giờ khi không lại còn được cho một khoản tiền.
Nghĩ đến đã thấy rất kích động, bà ta cố siết chặt bàn tay đang khẽ run lên của mình.
"Tôi có thể điền tùy ý thật sao?"
Bà ta không dám tin hỏi lại.
Hạ Tinh Thần không thèm nhìn nữa, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài, chỉ nói với thím Lâm: "Chỗ này giao cho bà."
Nhắm mắt làm ngơ!
...!
Ở một phòng tiếp khách khác.
Lão phu nhân Bạch lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số.
Bên đó, giọng của Bạch Minh Diệp chợt vang lên: "Mẹ, kết quả kiểm tra thế nào rồi? Viện trưởng Trần vẫn chưa gọi cho con."
"Bình thường mẹ rất tin vào mắt nhìn người của con, nhưng lần này...!sao con lại ngớ ngẩn như vậy chứ?"
Lời của lão phu nhân khiến Bạch Minh Diệp đầy khó hiểu nói: "Sao vậy mẹ?"
"Con nói với mẹ, cô gái Dạ Kình vừa ý rất tốt, hôm nay mẹ cũng coi như được mở mang tầm mắt rồi, như thế mà rất tốt sao? Mẹ thấy con giống như đang hùa với Dạ Kình lừa gạt bố và mẹ vậy."
Bạch Minh Diệp lúc này cũng hiểu ra, mẹ đang nói đến Hạ Tinh Thần.
Cô ấy hỏi: "Mẹ gặp cô ấy rồi?"
"Mặc kệ có gặp hay không, chuyện này mẹ sẽ không đồng ý đâu! Đợi Dạ Kình về, không chỉ có mẹ, ngay cả con cũng phải nói chuyện đàng hoàng với nó, đừng để nó bị người ta dụ dỗ!" Lão phu nhân nói đến đây, tiếng gõ cửa cũng vang lên, bà ấy không thèm nghe con gái nói thế nào đã cúp điện thoại.
Dù sao hai chị em bọn họ cũng cùng một giuộc, nói gì cũng vô ích!
"Phu nhân, bà ta đã điền chi phiếu rồi, một ngàn vạn." Thím Lâm bước vào nói.
Lão phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng: "Bà ta cũng gan thật! Nhưng chỉ cần cắt đứt sạch sẽ để khỏi làm bẩn mắt tôi, tôi cũng không quan tâm những thứ này.
Bỏ hai ngàn vạn để mua một đứa cháu trai, thế nào cũng thấy đáng!"
...!
Tâm trạng Lý Linh hôm nay rất mâu thuẫn.
Ban đầu có được một khoản tiền lớn bà ta rất vui, nhưng vừa nghĩ đến những chuyện Hạ Tinh Thần nói với Hạ Quốc Bằng, trong lòng lại thấy thấp thỏm lo lắng.
Buổi