Hạ Tinh Thần trở về phủ tổng thống, đi thăm Hạ Đại Bạch trước rồi ngoan ngoãn báo cáo tình hình với cậu bé, tắm rửa xong thì tiếp tục chuẩn bị cho cuộc khảo hạch ngày kia.
Chỉ còn lại một ngày.
Cô muốn đến thư phòng tìm chút tư liệu.
Lúc đẩy cửa đi vào, bên trong thư phòng vẫn còn sáng đèn, sau khi hơi ngạc nhiên thì nhìn thấy anh.
Bạch Dạ Kình.
Vóc người cao lớn đang dựa vào giá sách hình bầu dục, cầm một quyển sách trong tay.
Ánh đèn chiếu xuống, một vầng sáng vàng bao phủ trên người anh.
Hạ Tinh Thần không ngờ anh sẽ ở đây.
Trước đây rất khó gặp anh một lần, ngược lại mấy ngày gần đây anh lại thường xuất hiện ở đây.
"Ngài tổng thống." Cô lên tiếng, cố gắng không nhớ đến chuyện đêm qua bọn họ suýt chút nữa nhóm lửa.
Bạch Dạ Kình lười biếng nâng mắt liếc cô một cái, môi mỏng mím chặt, không nói chuyện, lại cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách trên tay.
Đụng phải đinh, Hạ Tinh Thần cũng quen rồi.
Dù sao anh vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt như thế.
Nhưng là ảo giác sao? Cô vẫn cứ cảm thấy hình như tâm trạng của anh hôm nay không được tốt lắm.
Hạ Tinh Thần lập tức vòng qua anh, tập trung tìm sách mình cần.
Lấy được vài quyển trên giá sách nhưng một quyển còn lại đang nằm trên chỗ cao nhất.
Cô không muốn bắc thang, trải nghiệm bị ngã lần trước đến giờ vẫn còn nhớ rõ!
Cố gắng nhón gót chân nhưng cũng không với tới được.
Khi đang nhăn mày phiền muộn, ở phía sau, một bóng đen chợt phủ xuống.
Tim cô trật một nhịp, vòm ngực rắn chắc của người đàn ông đã áp sát, dán vào lưng cô.
Sau đó...!
Cánh tay dài vượt qua cô dễ dàng lấy được quyển sách đó ra.
Đầu ngón tay của anh vô tình chạm vào tay cô.
Nhiệt độ va nhau, tim cô lại loạn thêm vài nhịp, quay đầu theo bản năng.
Anh đang cúi đầu, ngay lúc đó, môi hai người gần trong gang tấc.
Hình như lông mi của cô chạm vào chóp mũi của anh.
Con ngươi anh tối lại.
Hô hấp của cô lập tức trở nên gấp gáp, cơ thể vô thức dán chặt vào giá sách, muốn duy trì khoảng cách an toàn với anh theo bản năng, bởi vì...!
Người đàn ông này rất nguy hiểm, chỉ một cái chạm mắt đã có thể chìm đắm, không thoát ra được.
Nhưng phía sau là anh, phía trước là giá sách, mọi động tác của cô xem như là uổng phí.
"Anh ta như thế nào?" Bạch Dạ Kình chợt hỏi.
Hạ Tinh Thần tưởng anh sẽ lùi một bước nhưng không hề.
Cánh tay cầm sách của anh chống trên giá sách, anh cúi người nhìn cô.
Vóc dáng cao lớn của anh lại thêm tư thế này khiến cô cảm thấy vô cùng áp bức.
Cảm xúc hơi ngổn ngang, lúng túng hỏi: "Ai như thế nào?"
"Đối tượng xem mắt của cô." Khi nói ra câu này, giọng anh hơi lạnh nhưng lại không thể hiện nhiều cảm xúc ở trên mặt.
Cô ngẩn người, không nghĩ tới anh sẽ biết chuyện cô đi xem mắt, có vẻ như là do Hạ Đại Bạch nói.
Ngón tay cô ấn lên giá sách khẩy nhẹ, trả lời qua loa: "Ừm… cũng rất được..."
"Có tính tiếp tục dây dưa không?" Anh nhìn chằm chằm gáy cô, giọng nói hơi trầm xuống, ngay cả anh cũng không phát giác ra.
"Con người của đối phương cũng rất tốt cho nên… cứ tiếp xúc thử."
Bạch Dạ Kình gắt gao nhìn cô, sau đó lùi một bước.
Hơi thở của anh rời đi thì cảm giác áp bức cũng dời đi không ít, Hạ Tinh Thần mới nhẹ nhàng thở ra.
Quay đầu lại, anh lấy quyển sách vừa nãy đưa cho cô, ánh mắt sâu hoắm lườm cô một cái: "Bây giờ không thích Hứa Nham nữa?"
"Anh ta?"
Nhắc đến anh ta, Hạ Tinh Thần vẫn còn hơi thất vọng trong lòng.
Đó dù sao cũng là mối tình đầu của cô.
Cô lắc đầu: "Năm năm trước, khi tôi mang thai Đại Bạch, hai chúng tôi đã kết thúc rồi.
Bây giờ còn nói gì đến chuyện thích hay không?"
Anh hừ một tiếng: "Cô thay lòng cũng nhanh đấy.
Mấy ngày trước còn vì hắn mà tính toán với tôi, bây giờ xởi lởi rồi."
Hạ Tinh Thần lúng túng: "Hôm đó uống say thôi, sau này không có nữa."
"Đúng rồi." Cô chợt nhớ ra một chuyện, do dự một lúc mới thăm dò hỏi: "Anh và cô Tống… anh thực sự sẽ cưới cô Tống sao?"
Bạch Dạ Kình tò mò nhìn cô, Hạ Tinh Thần sợ anh hiểu lầm nên vội vã quơ tay giải thích: "Anh chớ hiểu lầm, tôi không có ý muốn thăm dò đời sống riêng tư của anh đâu… Tôi chỉ muốn biết chút thôi, đại khái thì