Ngài Tổng thống vừa đi, Phó Tổng thống cũng bị kích thích đến không thể ở lại nữa mà bỏ đi.
Lan Diệp là người cuối cùng ở lại đó.
Trước khi rời đi, cô ta liếc mắt nhìn Hạ Tinh Thần, ánh mắt đầy thù địch, Hạ Tinh Thần thấy được rất rõ ràng.
Nhưng mà Lan Diệp cũng không nói thêm gì với cô.
Trong phòng nghỉ đã trống trơn, chỉ còn lại cô, Trì Vị Ương và cả Dư Trạch Nam.
“Cậu không sao chứ?” Trì Vị Ương lo lắng hỏi.
Dư Trạch Nam cũng khoanh tay trước ngực, mãi một lúc sau anh ta mới nói: “Người vừa rồi chính là Lan Diệp.
Em cũng có thể thấy người thật rồi.
Nếu nói một lời thật lòng, người thật còn đẹp hơn trong ảnh!”
Trì Vị Ương cảm thấy người này rất thích rắc muối lên vết thương của người khác: “Anh đừng nói nữa, mọi người đã đi rồi, chúng ta cũng đi thôi!”
Hạ Tinh Thần hơi xoa cằm, cô không nói gì.
Ba người cùng đi ra ngoài.
Bên ngoài, trời lạnh thấu xương, Dư Trạch Nam bảo hai cô chờ bên đường rồi đi lấy xe.
Thời tiết hôm nay còn có thể gọi là tốt.
Nhưng nói chung nhiệt độ của thành phố đã hạ thấp khá nhiều, người đi trên đường cũng phải mặc áo khoác dày.
Hạ Tinh Thần có chút hoảng sợ nhìn xung quanh, nhìn cành cây trơ trụi lá, trong lòng cô cảm thấy trống vắng.
Không bao lâu nữa, thành phố này sẽ có tuyết rơi…
Đang ngẩn người, Trì Vị Ương khẽ kéo tay cô.
Khi hoàn hồn lại, cô thấy một đoàn xe chậm rãi đi qua trước mặt mình.
Qua lớp cửa kính, cô có thể thấy khuôn mặt lạnh lùng như băng của người nào đó.
Còn có cả… Lan Diệp đang ngồi bên cạnh anh…
Trì Vị Ương thở dài: “Xem ra, anh ấy và Lan Diệp thật đúng là...”
Hạ Tinh Thần không tiếp lời, trong đầu vẫn đang suy nghĩ.
Ngày đó, hồi ở nước Y, lúc nhận được email kia có phải do Lan Diệp gửi không? Nhưng cho dù ai gửi đi chăng nữa cũng không quan trọng.
Quan trọng là tất cả chỗ ảnh kia đều là thật, không phải ghép.
Cô hoảng sợ nhìn đoàn xe càng lúc càng xa, trái tim cảm thấy nhói lên.
Cô thật sự muốn bỏ qua nó nhưng hết lần này đến lần khác cảm giác đau đớn quá mãnh liệt khiến cô không thể làm ngơ.
Cuối tuần này không có tin tức gì của lão phu nhân Bạch, Hạ Tinh Thần cũng không chủ động hỏi.
Chỉ cần thằng bé vẫn ở bên cạnh cô là được rồi, điều cô mong muốn cũng chỉ có như vậy.
Thậm chí cô cứ muốn trốn tránh như vậy, nếu như cả đời này lão phu nhân Bạch không tìm cô thì điều đó thật tốt.
Hai ngày sau, Hạ Tinh Thần vừa tới Bộ ngoại giao đã bị gọi tới phòng làm việc.
“Phiên dịch tiếng Anh của ngài Tổng thống vì một số lý do nên đã nghỉ việc.
Tôi biết cô có quan hệ tốt với bên Tổng thống cho nên khi ngài Tổng thống bảo tôi chọn một người tin tưởng để qua đó thì tôi nghĩ ngay đến cô!”
Những lời của Bộ trưởng Bộ ngoại giao vừa dứt lời khiến cô ngẩn người: “Tôi?”
“Chính là cô! Có vấn đề gì sao?”
“…” Hạ Tinh Thần lắc đầu một cái.
Nếu đây là công việc, cô đương nhiên không có vấn đề gì.
Cô luôn phân rõ giữa việc công và việc tư.
Chẳng qua là...!
“Thật ra thì ở trong Bộ ngoại giao này có rất nhiều người có kinh nghiệm hơn tôi!” Nói cho cùng, cô cũng mới trở thành nhân viên chính thức được mấy tháng mà thôi.
“Với lý lịch của cô đúng là chưa đủ tư cách đến chỗ Tổng thống.
Nhưng mà, có thể tìm một người đáng tin cậy để có thể đến chỗ Tổng thống quả thật rất khó.
Dĩ nhiên, tôi đưa cô sang đó thì cô cũng có thời gian thực tập, đến lúc đó có ở lại được hay không đều do ngài Tổng thống quyết định!”
Hạ Tinh Thần gật đầu: “Tôi biết rồi! Vậy bao giờ tôi phải đến báo danh?”
“Sáng mai!”
Hạ Tinh Thần lấy thông báo chuyển nhân sự rồi rời khỏi phòng làm việc.
Vậy nên…
Sau này cô và anh còn phải gặp nhau trong cả lúc làm việc.
Như vậy… Cơ hội gặp anh cũng nhiều hơn.
Nhưng mà, cô và anh cũng chỉ có thể thản nhiên như không quen biết, coi như không có chuyện gì xảy ra cả, đúng không?.
Đọc truyện hay tại -- T RUМtruyeЛ.
VИ --
Cô thật sự không có chút lòng tin nào vào việc cô có thể làm được.
Bây giờ chỉ cần nhớ tới anh, trong lòng cô lại gợn sóng chứ đừng nói đến việc