Chiếc xe chống đạn này không tính là nhỏ nhưng mà bên cạnh có người đàn ông cao 1m88 đương nhiên sẽ làm cho người ta cảm giác hơi chật chội.
Vừa nãy ở bên trong anh uống không ít rượu, cho nên vừa lên xe đã lập tức hạ ghế nửa nằm xuống, dường như giữa lông mày rất khó chịu cho nên tay anh vẫn đặt ở đó.
Dọc đường đi anh không hề có ý định trò chuyện với cô.
Hạ Tinh Thần cũng không nói mà chỉ ngồi đó, cô nghiêm túc ngồi cách xa anh một khoảng.
Áo khoác của anh đang ở trong tay cô, cô không dám cầm chặt sợ sẽ có nếp nhăn.
Trong không khí đều là hơi thở của anh, Hạ Tinh Thần cảm thấy trong lòng có chút rối loạn, cô lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, ép bản thân phải xem nhẹ sự tồn tại của anh.
.
Truyện Hệ Thống
Nhưng mà….
Có một số việc luôn kìm lòng không được.
Tầm mắt nhìn ra bên ngoài lại không tự chủ được quay đầu lại nhìn anh.
Đôi mắt anh nhắm chặt, cánh tay kia vẫn đặt ở trên trán, tay còn lại tùy ý đặt lên ngực.
Ở góc độ của Hạ Tinh Thần nhìn qua chỉ có thể thấy được một nửa gương mặt, dường như có chút mệt mỏi.
Cô thở dài.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, rốt cuộc cô vẫn sợ anh bị cảm cho nên chần chờ mãi vẫn nghiên người đắp áo lên người anh.
Cô cảm thấy anh đã mở mắt, ánh mắt lại đang nhìn cô nhưng cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, đắp áo lên xong cô muốn buông áo ra lùi về sau.
Nhưng mà không kịp.
Cổ tay bỗng dưng bị giữ lại, Bạch Dạ Kình hơi dùng sức lập tức kéo cả người cô qua.
Cô hít vào một hơi thật sâu thì cả người đã nằm lên người anh.
Cô mở to mắt, cảm thấy hơi hoảng hốt quay đầu nhìn lên ghế lái.
Lãnh Phi và lái xe đều ngồi ở đằng trước, hơn nữa giữa xe không có gì ngăn cách.
Cô sợ bị người ta nhìn thấy cho nên bàn tay chống lên người anh muốn ngồi dậy.
Bạch Dạ Kình ôm chặt eo cô, tay kia lại đặt lên mông cô, căn bản không cho cô có không gian vùng vẫy.
“Bạch Dạ Kình, anh buông tay…”
Hạ Tinh Thần hạ giọng, vặn vẹo cơ thể.
Anh bị đau nên khẽ rên lên.
Bởi vì uống rượu cho nên hơi say, ánh mắt mông lung nhìn cô chằm chằm.
Hạ Tinh Thần như nhớ tới gì đó, cô không dám cử động mạnh lập tức hỏi: “Có phải đụng vào vết thương trên đùi của anh hay không?”
Vết thương trên đùi anh là do trận bóng hôm đó, quả thật vẫn chưa lành hẳn.
Ánh mắt sâu thẩm của anh nhìn cô, giọng nói đầy chế giễu: “Khó có khi được cô còn nhớ đến vết thương của tôi, tôi nghĩ trong mắt cô cũng chỉ có bạn trai của cô mà thôi.”
Anh nhấn hai chữ ‘bạn trai’ này thật mạnh.
Hạ Tinh Thần không phản bác mà chỉ nói lại: “Tôi nhớ hay không nhớ không quan trọng, cô Lan nhớ mới quan trọng, không phải vậy sao?”
Hôm nay nhìn thấy anh đi đường không có gì khác thường, xem ra không ảnh hưởng đến gân cốt.
Hạ Tinh Thần cũng không hỏi nhiều, cô cảm thấy mình vẫn lo lắng cho anh thật đúng là không có tiền đồ.
Cô lại nói: “Anh buông ra.”
Ánh mắt của Bạch Dạ Kình thâm trầm nhìn cô, trong đôi mắt che phủ bởi tầng sương mù khiến cho Hạ Tinh Thần không rõ.
Đột nhiên anh mở miệng: “Cô để ý cô ta sao?”
Có lẽ là vì uống rượu cho nên giọng nói của anh hơi khàn khàn, nghe qua có chút áp lực và chán nản.
Hạ Tinh Thần nhìn anh, không hiểu sao trong ngực lại cảm thấy đau nhói.
Nhưng mà cô không rõ anh đang ám chỉ ai.
“Anh nói cái gì?” Cô ngơ ngác hỏi.
Bạch Dạ Kình muốn nói gì đó cuối cùng lại thôi.
Bàn tay to lớn từ từ buông eo cô ra, chỉ nói một câu: “Không có gì.”
Bàn tay của người đàn ông vừa buông ra, nhiệt độ trên tay cô cũng theo đó biến mất…
Trong lòng cô lạnh lẽo, không nói gì mà lùi khỏi người anh.
Rất lâu sau hai người đều không nói gì, cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay gắt gao đặt lên đầu gối.
Anh vẫn nhắm mắt, Hạ Tinh Thần không biết anh có ngủ hay không nữa.
Nhưng mà lúc xe dừng ở phủ Tổng thống thì anh đã mở mắt ra, không nói một lời mà bước xuống xe.
Hạ Tinh Thần nhìn bóng lưng lạnh lùng đó, không hiểu