Trong đầu Hạ Tinh Thần một mảnh lộn xộn, các loại ý niệm hiện lên.
“Thời gian là lúc nào?” Không nghe thấy câu trả lời, anh lại hỏi lại một lần nữa.
Cô đột nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt tìm tòi của anh, cô nói: “Chủ nhật vào lúc chín giờ.”
Bạch Dạ Kình gật đầu, cũng không nói đi hay không đi.
Thoáng chốc, hai người đứng trong phòng khách, nhìn nhau không nói gì, trong khi xung quanh đột nhiên trở lên xấu hổ khó diễn tả thành lời.
Cuối cùng, Hạ Tinh Thần lên tiếng trước: “Tôi...!Đi lên làm bài với con, lúc nào anh về thì nhớ đóng cửa lại giúp tôi, cảm ơn.”
Nói xong, không quan tâm khuôn mặt người nào đó biến đen, đi thẳng vào phòng ngủ.
Bạch Dạ Kình cũng không đi theo.
Lúc cô đi vào, Hạ Đại Bạch đang làm bài tập cũng tạm dừng lại, nghiêng khuôn mặt nhỏ đánh giá cô: “Đại Bảo, mẹ sao vậy, vẻ mặt rất lạ.”
Hạ Tinh Thần lắc đầu: “Không có gì...”
Nằm lại trên giường, trong lòng vẫn loạn thành một mớ.
Nhất là khi nghĩ đến người đàn ông kia vẫn ở bên ngoài cửa...!Cách cô chỉ vẻn vẹn một bức tường...!
Trong lòng cô càng không thể bình tĩnh được.
Người đàn ông này, vào lúc cô cho rằng anh sẽ không xuất hiện ở chỗ này thì anh lại đột nhiên lại xuất hiện.
Thế nhưng rõ ràng chính anh đã nói, muốn cô phải tránh xa anh và người nhà của anh mà...!
Hạ Tinh Thần phát hiện cho tới bây giờ mình vẫn không thể đoán được tâm tư của anh.
“Đại Bảo, hình như vừa rồi con nghe thấy tiếng của Tiểu Bạch.”
“Ừ...” Hạ Tinh Thần ngồi dậy trên giường: “Ba con đã tới.”
“Hả? Mẹ nói Tiểu Bạch đến rồi sao?”
“...!Ừ.”
“Vậy con đi tìm Tiểu Bạch chơi một lúc.” Hạ Đại Bạch để cây bút xuống muốn chạy ra ngoài.
Hạ Tinh Thần nhìn đồng hồ, không biết lúc này anh đã ăn cơm chưa.
“Đại Bạch.” Cô vô thức gọi con trai lại.
Chân nhỏ của Hạ Đại Bạch hơi ngừng lại, quay đầu nhìn cô.
Cô nghĩ một lúc cuối cùng lắc đầu: “Được rồi, không có chuyện gì đâu...”
Lần trước nhờ Lãnh Phi đưa thuốc nhưng lại bị phản bội, bị mắng té tát.
Lần này nếu cô lại chủ động quan tâm anh đã ăn cơm tối chưa, không biết anh sẽ nói cô thế nào.
Hơn nữa...!
Anh cũng đã nói với mọi người rằng muốn bản thân cách xa cô một chút, cô lại cố tình sán lại, cũng quá không biết xấu hổ rồi.
Hạ Tinh Thần liên tục xoắn xuýt, cuối cùng vẫn chỉ im lặng ở trong phòng của mình.
Cô cầm bài tập của Hạ Đại Bạch lên cẩn thận kiểm tra, thế nhưng không hiểu sao tâm trí của cô lại không đặt ở nơi này.
Nhìn một lúc lâu, cuối cùng đành buông tay gấp sách lại.
Nếu anh đã ở đây thì hãy để anh kiểm tra bài giúp con đi.
...!
“Tiểu Bạch.” Hạ Đại Bạch chạy đến ra ngoài, quả nhiên thấy người nào đó đang đứng trong phòng khách.
Chân dài bắt chéo, lười biếng ngồi trên sô pha.
Một tay đặt lên ghế sô pha, cả người dựa vào sau ghế, một tay cầm điều khiển tivi.
Mặc dù ánh mắt của anh đang nhìn tivi, nhưng anh lại không hề chuyên tâm.
Cầm điều khiển trong tay ấn đổi hết kênh này đến kênh khác.
Nghe thấy giọng nói của con, anh quay đầu lại nhìn cậu bé.
Hạ Đại Bạch cười tủm tỉm đi qua, ngồi bên cạnh anh: “Tại sao ba đột nhiên lại chạy đến đây?”
“Tất nhiên là ba có thể tới rồi, đây là nhà của Đại Bảo, thì cũng là nhà của ba mà.”
“Đây là nhà của ba.” Bạch Dạ Kình bình tĩnh liếc nhìn cánh cửa nơi đứa trẻ vừa mới đi ra.
Trống không.
Anh lại bình tĩnh thu hồi ánh mắt về màn hình tivi.
Hạ Đại Bạch bày ra dáng vẻ cậu bé hiểu rõ: “Tiểu Bạch, ba đừng mạnh miệng nữa, ba rõ ràng đến là vì Đại Bảo mà.”
“Đại Bạch.” Vào lúc này, giọng nói của cô lại truyền đến.
Bạch Dạ Kình cũng không nhàn rỗi ấn chuyển kênh liên tục, ánh mắt chuyên chú nhìn ti vi.
Trên tivi đang phát cái gì thì anh lại không để ý.
Bên tai chỉ nghe thấy giọng nói của cô: “Đại Bạch, con lại đây.”
“Mẹ lại đây đi, người ta đang xem tivi, không muốn động.” Hạ Đại Bạch cảm giác cậu bé là thần trợ công, vẻ mặt cầu khen ngợi nhìn người nào đó.
“...!Nhanh lên, tới đây.” Giọng điệu của Hạ Tinh Thần trở lên cứng rắn hơn.
Hạ Đại Bạch vẫn không nhúc nhích.
Hạ Tinh Thần cầm