Hạ Đại Bạch không lên tiếng, cô bé kia nhỏ giọng nói với Hạ Tinh Thần: “Dì à, con có ba, nếu như Đại Bạch không có ba thì con sẽ cho cậu ấy mượn, có được hay không?”
“…” Thật ra cô bé cũng chỉ có ý tốt mà thôi, nhưng mà trong lòng Hạ Tinh Thần cũng rất đau.
Cô xoa đầu cô bé gái kia: “Con thật tốt, dì thay Đại Bạch cảm ơn con!”
Mẹ cô bé kia cười lúng túng, ôm con gái vào trong lòng: “Cô đừng để ý, là trẻ con không hiểu chuyện!”
Hạ Tinh Thần lắc đầu một cái, cô nhẹ nhàng nắm chặt tay Hạ Đại Bạch.
Cô cúi đầu, nói nhỏ bên tai thằng bé, dịu dàng nói: “Đừng buồn, không phải con không có ba mà con có một người ba cực kỳ ưu tú.
Ba con được nhiều người yêu quý, kính trọng.
Ba bận rộn nhiều việc cho nên mới không thể tham dự họp phụ huynh, con không nên vì thế mà buồn.
Hơn nữa, con nên hãnh diện!”
Hạ Đại Bạch nghiêm túc suy nghĩ những lời này.
Hồi lâu, thằng bé mới gật đầu, so với vừa rồi thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã tốt hơn rất nhiều.
Hạ Tinh Thần nhéo tai thằng bé: “Mau đi cảm ơn cô bé muốn cho con mượn ba đi!”
Thằng bé rất nghe lời, ngoan ngoãn nói cảm ơn.
Và cuối cùng, thằng bé cũng không quên kiêu ngạo bổ sung một câu: “Ba tớ rất ưu tú.
Sau này, chờ khi ba tớ không bận nữa, tớ sẽ chia một nửa cho cậu.”
Hạ Tinh Thần bật cười.
Giá như ba có thể chia sẻ thì thật là tốt.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, bắt đầu các tiết mục của gia đình.
Nhưng đột nhiên loa trong phòng học vang lên giọng nói của hiệu trưởng: “Các giáo viên và các vị phụ huynh mau nhanh chóng thay đồng phục cho các con và ngồi theo thứ tự các lớp dưới sân thể dục.
Hôm nay có lãnh đạo cấp cao về thăm trường! Mong các giáo viên nhanh chóng thực hiện!”
Có thể nhận ra trong giọng nói của hiệu trưởng có chút lo lắng.
Xem ra, lãnh đạo tới kiểm tra trường chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản, có thể là Bộ trưởng Bộ giáo dục.
Sau đó, giáo viên nhanh chóng chỉnh đốn lại trang phục cho học sinh, đeo cả huy hiệu trường lên.
Mọi người vội vàng xuống sân thể dục tập họp, ngay cả phụ huynh cũng xuống ngồi cùng với các con.
Sau khi Hạ Tinh Thần ngồi xuống, cô sửa sang nơ trên cổ con trai, trêu chọc thằng bé: “Lúc nãy con nói muốn chia một nửa ba cho bạn nhỏ kia sao?”
“Vâng ạ!”
“Hai đứa chia qua chia lại, gọi là gì chứ?”
“Chia ba ạ! Đây gọi là nghĩa khí!” Hạ Đại Bạch ưỡn ngực nhỏ lên.
Hạ Tinh Thần buồn cười nhìn thằng bé: “Hai đứa đang tự ước định đó.
Hai nhà trở thành một vậy ba của con cũng là ba của cô bé, ba của cô bé cũng là ba của con.
A, nói cho mẹ nghe, có phải con thầm mến cô gái nhỏ kia không?”
“Không phải vậy!” Hạ Đại Bạch lập tức phản bác nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ lên.
Hạ Tinh Thần nhìn thằng bé trong lòng nhủ thầm không xong rồi, không xong rồi.
Lũ trẻ mới bốn tuổi mà đã biết yêu rồi.
Cô đang suy nghĩ linh tinh, chỉ thấy mấy thấy giáo đang trang trí lại sân khấu vội chạy xuống.
Tất cả mọi người cung kính đứng hai bên thảm đỏ, dường như đang chuẩn bị đón tiếp lãnh đạo.
Bên này, tất cả học sinh và phụ huynh cũng nhìn sang.
Tất nhiên, Hạ Tinh Thần và Hạ Đại Bạch cũng nhìn theo.
Vừa nhìn một cái, cả người Hạ Tinh Thần đã chấn động.
Chỉ thấy một đoàn xe thật dài, đang từ từ lái xe vào trường học.
Lúc chạy qua đài phun nước, qua các tòa nhà cuối cùng đi về phía sân thể dục trải sẵn thảm đỏ.
Hạ Tinh Thần không kiềm chế được mà đứng dậy, rất muốn ra xem người kia là ai, có phải giống như cô suy nghĩ hay không? Nhưng vì cầu thang quá