Cô không dám nhìn xung quanh, càng không dám nhìn vào ánh mắt đang cực kỳ hứng thú của anh, chỉ ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình tĩnh, quan sát trò chơi trên sân khấu, mở miệng nói với anh: “Tôi không nói tôi là...”
Ngay cả cô cũng không nói được ba chữ ‘phu nhân Bạch’ kia.
Cô hơi dừng một chút rồi nói: “Là Đại Bạch nói linh tinh với giáo viên thôi!”
Bạch Dạ Kình không trả lời cô, giống như anh không hề nghe thấy cô giải thích, chỉ cúi đầu nói chuyện với Hạ Đại Bạch.
Trên sân khấu tổ chức trò chơi, người dẫn chương trình nói muốn mời ba và các bé lên tham dự.
Ngài Tổng thống ngồi nghiêm túc ở đấy, ai dám mời chứ? Nhưng Hạ Đại Bạch lại cực kỳ thích thú, vẫn giơ cao tay, muốn tham gia.
Ngài Tổng thống không có phản ứng nên người dẫn chương trình không quan tâm đến Hạ Đại Bạch.
Kết quả, không ngờ ngài Tổng thống cũng giơ tay.
Người dẫn chương trình không biết làm thế này, chỉ hơi liếc mắt nhìn hiệu trưởng, thấy ông ta gật đầu thì cô ta mới kích động, cười nói: “Vậy chúng ta xin mời ngài Tổng thống và con trai ngài lên sân khấu.
Cũng mời mẹ của bé lên cổ vũ cho hai ba con nào!”
Kết quả, Bạch Dạ Kình và Hạ Tinh Thần cùng dắt tay thằng bé, dưới ánh mắt hâm mộ và thán phục của tất cả mọi người, từ từ đi lên sân khấu.
Có ba ở bên cạnh, dĩ nhiên Hạ Đại Bạch cực kỳ vui vẻ.
“Thật giống như người một nhà!” Có người cất giọng cảm thán.
“Thật tuyệt.
Ngài Tổng thống à, ngài cũng mau tìm cho chúng tôi Đệ Nhất phu nhân rồi sinh một đứa bé đáng yêu đi!” Một người dân quan tâm hô lên.
Bạch Dạ Kình không đáp lại nhưng chỉ liếc Hạ Tinh Thần một cái.
Ánh mắt kia như muốn ám chỉ điều gì.
Trái tim Hạ Tinh Thần đập loạn, dưới cái nhìn của mọi người cô không dám nhìn anh.
Thật là, anh còn không sợ bị người khác nhìn ra sao? Lại còn thể hiện như vậy?
Có người lấy di động, định chụp một kiểu này nhưng đã bị vệ sĩ của Tổng thống lễ phép ngăn lại.
Đối phương cũng không chụp loạn nữa.
Trên sân khấu đang làm trò chơi khảo nghiệm sự ăn ý giữa ba và con.
Thằng bé dùng hành động để ba có thể đoán xem con muốn nói điều gì.
Bình thường trông có vẻ hai ba con không hợp nhau như vậy nhưng khi hai người chơi trò này lại cực kỳ ăn ý.
Ví dụ như:
Đại Bạch: Ba đã có vợ lại còn muốn lấy thêm một người nữa, là cái gì? Có hai chữ.
Bạch Dạ Kình trầm mặt: Lăng nhăng.
Đại Bạch: Ba rõ ràng rất thích Tiểu Bạch nhưng vẫn không chịu thừa nhận.
Là cái gì? Có năm chữ!
Sắc mặt Bạch Dạ Kình đen lại: Vịt chết còn cứng mỏ.
Lại đáp đúng lần nữa.
Trọng tài cực kỳ hưng phấn: “Đội của ngài Tổng thống lại thêm một điểm!”
Hạ Đại Bạch cười hì hì, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.
Hạ Tinh Thần đứng bên cạnh cổ vũ, vừa lúng túng vừa xấu hổ khi nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Bạch Dạ Kình, tim cô đập loạn nhịp, thật không biết có nên vỗ tay hay không.
Nhưng mà cũng may vấn đề không tập trung vào cô quá lâu.
Hai ba con, con hỏi ba đáp, phối hợp rất nhuần nhuyễn.
Hạ Tinh Thần đứng bên cạnh cảm thấy hốc mắt cũng ướt.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện anh sẽ cùng thằng bé tham gia hoạt động hay trò chơi gia đình.
Nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy!
“Nếu không biết còn tưởng đây đúng là con trai của ngài Tổng thống đó!!” Cô gái dẫn chương trình vừa nói thầm với Hạ Tinh Thần: “Thật hâm mộ cô! Có thể ở gần ngài Tổng thống cả ngày hôm nay!”
Hạ Tinh Thần lúng túng.
Cô dẫn chương trình lại cảm thán: “Thật không biết, đệ nhất phu nhân sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ? Nhưng chắc chắn con của ngài sẽ rất đáng yêu!”
Hạ Tinh Thần cũng không trả lời.
Nhưng ánh mắt lại nhìn thằng bé và anh.
Sau khi trọng tài tuyên bố hai người họ thắng lợi, anh bế con lên, thằng bé hôn một cái lên mặt anh.
Cho dù vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như thường, nhưng cô có