Hạ Đại Bạch ngồi ở giữa, hai người bọn họ ngồi hai bên.
Hạ Tinh Thần lấy balo xuống cho thằng bé, đặt lên chân của mình.
Hạ Đại Bạch cực kì vui vẻ: “Tiểu Bạch, Đại Bảo nói vừa nãy ba xem con biểu diễn là thật sao?”
Bạch Dạ Kình trực tiếp dùng chứng cứ nói chuyện, anh đưa ảnh vừa chụp cho thằng bé xem, Hạ Đại Bạch cảm thấy hài lòng gật đầu.
Hạ Tinh Thần nhìn bức ảnh anh chụp cho con, lặng lẽ cài đặt thành ảnh màn hình.
Dọc đường đi đều là Hạ Đại Bạch nói chuyện với anh.
Hạ Tinh Thần ngồi trên xe, trong xe điều hòa ấm áp, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ.
Tối qua bị anh lăn qua lăn lại căn bản không thể nào ngủ được.
Thoáng chốc, mí mắt không nhịn được nữa rồi.
Hạ Đại Bạch thấy cô mệt mỏi cũng ngoan ngoãn im lặng, không nói gì thêm.
Bạch Dạ Kình đổi vị trí với thằng bé, bàn tay to lớn giơ lên, vững vàng tiếp được thân thể của cô vừa ngã xuống.
Hàng lông mày nhíu lại, không dám cử động mạnh sợ cô tỉnh giấc.
Cô vẫn không tỉnh, hàng lông mày lúc này mới giãn ra.
Từ từ đặt cô nằm lên đùi, cô như cảm nhận được gối đầu này rất yên ổn cho nên cọ cọ khuôn mặt ngược lại ngủ rất ngon.
Thân hình Bạch Dạ Kình cứng lại, cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, ánh mắt trở nên sâu xa.
Đêm nay nên cùng cô nói cho rõ ràng rồi.
Lúc Hạ Tinh Thần tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong phủ Tổng thống, hơn nữa còn ngủ trên giường anh.
Cô mơ mơ màng màng nhớ anh ôm cô từ trên xe xuống, lúc đó thật sự không phải ngủ không thể tỉnh mà là không muốn tỉnh.
Cô cảm thấy khuỷu tay kia vừa ấm áp vừa có cảm giác an toàn cho nên cực kì quyến luyến nên mới để bản thân ngủ tiếp.
Sau đó làm sao để lên giường thì cô ngủ không biết gì rồi.
Xuống giường, vén màn che lên xem, nhìn ngoài cửa sổ thấy trời đã tối rồi.
Cả phủ Tổng thống đã lên đèn, ngọn đèn sáng chói nhìn không ra thời tiết.
Cô kéo cửa đi xuống lầu, Hạ Đại Bạch đang ngồi xếp bằng trên thảm chơi trò chơi, bên cạnh có kẹo que.
Nhìn thấy cô, thằng bé ngọt ngào gọi, sau đó nói: “Sắp ăn tối rồi.”
“Sao mẹ lại ở chỗ này hả?” Hạ Tinh Thần ngồi xuống cạnh thằng bé, cô dựa đầu vào vai thằng bé, như chưa tỉnh ngủ.
“Ba nói tối nay có chuyện muốn hỏi mẹ cho nên đưa mẹ qua đây.”
Có chuyện muốn hỏi cô?
Hạ Tinh Thần không biết anh muốn hỏi cô chuyện gì nhưng nhìn xung quanh một vòng vẫn không thấy bóng dáng của anh đâu.
Lại nghĩ có lẽ anh vẫn đang bận nên không ở nhà.
Hiện giờ Bạch Dạ Kình đang ở nơi nào chứ? Đương nhiên là ở nhà mình rồi.
Lão phu nhân thấy con trai trở về lập tức nói: “Cháu nội bảo bối của mẹ có vui không? Tối qua ở chỗ mẹ khóc đến nửa đêm, khóc đến nỗi làm cho mẹ đau lòng đến chết mất.”
Bạch Dạ Kình ngồi đối diện với lão phu nhân, anh cũng không đáp lại lời bà ấy mà đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ đến tìm Tinh Thần sao?”
Lão phu nhân nhíu mày: “Cái gì mà Tinh Thần hay không Tinh Thần, con đừng ở trước mặt mẹ gọi thân mật như vậy.
Mẹ không thích cô ta.”
“Mẹ đã gặp qua rồi sao?”
“Không có.”
“Không có vì sao lại không thích cô ấy?”
“Mẹ còn có thể thích được sao? Không nói đến chuyện lần trước cô ta vì cháu trai của mẹ mà làm loạn ở bên ngoài…”
“Mẹ nói sai rồi.
Chuyện lần trước là mẹ sai.” Bạch Dạ Kình cắt đứt lời của lão phu nhân.
Lão phu nhân hừ một tiếng: “Từng câu từng chữ đều bảo vệ cô ta, mẹ sẽ ghen.”
“Con chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”
“Được rồi, cái đó….
Chuyện lần trước là mẹ sai.
Nhưng mà mẹ đã gặp qua mẹ cô ta.
Chà chà….” Lão phu nhân khoát tay, bộ dạng không muốn nói thêm: “Tính tình mẹ cô ta như vậy không thích hợp với nhà chúng ta.
Một chút cũng không hợp.
Mẹ không muốn có bà thông gia như vậy.”
Bạch Dạ Kình cực kì hoài nghi.
Tính tình dì Thẩm rất dịu dàng, trầm tĩnh, tuyệt không đến mức khiến mẹ anh đánh giá như vậy.
Lão phu nhân không