Thân phận, địa vị, dã tâm, quyền lực trong tay của anh, đều cách cô rất xa, rất xa.
Nhưng, đó cũng thuộc về chí hướng của người đàn ông này, là ước mơ anh theo đuổi từ nhỏ đến lớn.
Với anh mà nói, là vô cùng quan trọng, Hạ Tinh Thần hiểu rõ.
Bên này.
Dịu dàng kiều diễm.
Mà một bên khác.
Ngoài cửa sổ, gió lớn gào thét, Bạch Minh Diệp nằm trên chiếc giường xa lạ, đau khổ thở gấp.
Hàng lông mày của cô ấy không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Ngón tay của cô ấy nắm thật chặt chiếc ra trải giường phía dưới cơ thể, siết đến khi ra trải giường nhăn nhúm, đầu ngón tay trắng bệch.
Ra trải giường bị mồ hôi trong lòng bàn tay cô làm ướt đẫm.
“Cô Bạch, xin cô lập tức rời khỏi nơi này!” Bên tai cô ấy truyền đến một giọng nói cương quyết của người đàn ông.
“Có đi thì cùng đi, có chết thì cùng chết!” Cô ấy nghe được giọng nói của mình tràn đầy sự kinh sợ.
Thật ra, cô ấy của năm mười tám tuổi đã quen với sống chết, nhưng khi nghĩ đến sự việc sẽ phát sinh tiếp theo, cô ấy bỗng chốc sợ hãi, thanh âm run rẩy.
“Cậu chủ đã ra lệnh cho chúng tôi sống chết gì cũng phải bảo vệ cho cô, cô Bạch, xin cô đừng để cho chúng tôi khó xử!”
Ngay sau đó, chính là tiếng động cơ của máy bay trực thăng, đạn như mưa từ trên trời bắn xuống.
Tay súng bắn tỉa bắn liên tiếp, đánh lén bất ngờ, cô ấy của khi đó, chỉ có thể bất lực nhìn từng người từng người anh em vào sinh ra tử với Dạ Việt ngã xuống bên cạnh cô ấy, mất đi tri giác.
“Số A3280, nhiệm vụ hoàn thành, hoan nghênh trở về đội!” Tổ trưởng Bộ quốc phòng tổ A từ máy bay trực thăng đáp xuống trước mặt cô ấy, cung kính.
Cô ấy nhìn những người bởi vì bảo vệ cô ấy mà thoi thóp, dùng chút sức lực cuối cùng căm thù đến tận xương tủy lại ân hận mà trừng mắt nhìn cô ấy.
Ánh mắt đó, lạnh lẽo, đáng sợ, giống như ác quỷ đòi mạng.
“Xin lỗi… Thật xin lỗi, tôi không cố ý!” Bạch Minh Diệp thét lên một tiếng, cô ấy đột nhiên ngồi dậy, trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Giống như bị người ta dùng sức bóp cổ vậy, cô ấy chỉ cảm thấy không thể thở được.
Mơ! Hóa ra chỉ là giấc mơ.
Cơn ác mộng này đã quấy rầy cô ấy suốt mười năm.
Ngoài cửa sổ, gió lớn như thú dữ gầm thét.
Bạch Minh Diệp cảm thấy mình sắp bị nghẹt thở mà chết rồi, toàn thân bất lực ngồi ở trên giường, cô ấy dùng sức mở cửa sổ ra, hít từng hơi thật sâu, đờ đẫn nhìn thế giới đang bị bao trùm bởi bóng tối.
Ngay lúc này, cửa phòng đột ngột bị người khác đẩy mạnh ra.
Cô ấy nghe được tiếng của người giúp việc truyền vào: “Vừa rồi có tiếng động, chắc chắn là từ phòng này truyền đến.
Có thể là cô Bạch đã gặp ác mộng!”
“Biết rồi, lui ra đi.” Tiếng của Dạ Việt.
Ngay sau đó, anh ta đi vào.
Cửa phòng, lại bị đóng lại lần nữa, trong phòng, rất tối, không có mở đèn.
Theo bản năng Bạch Minh Diệp xoay người lại, trong bóng tối, vẫn có thể nhìn ra được bóng dáng cao to kia.
Dường như anh ta cũng không phát hiện ra không có người ở trên giường, chỉ đứng ở cửa, trầm lắng mà nhìn về phía chiếc giường kia, chăn vẫn nhô lên, trong bóng tối thực sự giống như có người đang nằm.
Cô ấy đang đứng ở cửa sổ, trong lòng căng thẳng, hô hấp cũng bị siết chặt, tay cũng đè xuống bệ cửa sổ, có chút không hiểu rõ ý của anh ta.
Cuối cùng Dạ Việt cũng ngồi xuống sô pha, tiện tay châm một điếu thuốc, anh ta cũng không có hút, chỉ để cho điếu thuốc lặng lẽ cháy trên ngón tay của anh ta.
Sấm chớp lóe lên phía sau Bạch Túc Diệp.
Rất lâu sau, dường như anh ta muốn nói chuyện với cô ấy, lại giống như đang tự độc thoại, giọng khàn khàn, nghe có chút mệt mỏi: “Bạch Minh Diệp của hiện giờ, thật sự vẫn còn sợ kiểu thời tiết này sao?”
Bạch Minh Diệp kiềm lại cơn chấn động.
Giây tiếp theo, nước mắt không hề báo trước đã từ trong hốc mắt tuôn trào ra.
Cho nên, sở dĩ anh ta xuất hiện ở đây, là vì cho rằng cô ấy vẫn còn sợ kiểu sấm chớp mưa bão này.
Bạch Minh Diệp của mười năm trước, ban đầu vì để có thể dựa ngày càng gần hơn vào tảng băng lạnh lẽo như Dạ Việt, cho nên mỗi khi mưa to gió lớn sẽ giả vờ sợ hãi hốt hoảng mà