Nhưng, hiện giờ, Dạ Việt đã trưởng thành hơn trước nhiều, rất ít đàn ông trưởng thành có thể khắc chế mình ở phương diện kia.
Cô ấy lắc đầu, không cho phép mình suy nghĩ lung tung nữa, cô ấy với tay nắm lấy cửa sổ muốn đóng cửa cửa sổ lại.
Gió lạnh thổi nhiều khiến cô ấy đau cả đầu, hơn nữa gió có to cũng không thổi được lớp sương mù đang đè nặng trong lòng cô ấy giờ phút này.
Đang suy nghĩ, cửa phòng bỗng dưng bị mở ra từ bên ngoài.
Cô ấy theo bản năng quay đầu, chỉ thấy Dạ Việt vốn đã rời đi cùng Nạp Lan kia, lại quay lại lần nữa.
Anh ta sải bước chân dài, đi thẳng đến chỗ cô ấy.
Cho dù không có mở đèn, Bạch Minh Diệp cũng có thể cảm giác rõ rệt khí lạnh khắp người anh ta.
Cô ấy chưa kịp phản ứng, cả cơ thể đã bị Dạ Việt hung hăng ôm lấy ném lên giường.
Hôm sau.
Phủ Tổng thống.
Quản gia ở ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, tính cảnh giác của Bạch Dạ Kình luôn rất cao nên đã lập tức tỉnh ngủ, theo thông lệ nhấn chuông, quản gia biết được bên trong anh đã thức, lập tức xoay người xuống lầu.
Tối qua ngủ quá muộn, cho đến giờ người phụ nữ trong ngực còn chưa thức.
Anh cúi đầu nhìn cô, tóc cô rối bù xõa trên ngực anh, đầu nằm trên cánh tay anh, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn và cổ trắng như tuyết.
Da của cô rất đẹp, ngủ một đêm, da vẫn trắng như tuyết, cho dù cách gần như vậy cũng sạch sẽ, không nhìn ra chút tỳ vết nào.
Ánh mắt anh dời xuống, chiếu vào mắt anh là dấu hôn nhàn nhạt kia.
Ngón tay không kìm được trượt lên, khẽ vuốt, trong lòng hơi chập chờn, không nói ra là cảm giác gì.
Tựa như có dấu vết này, người phụ nữ này thật sự thuộc về anh.
Giống như tối qua anh đã đặt cô ở dưới vậy.
Dường như cảm giác được có gì chạm vào mình, mặt cô hơi ngứa, hàng lông mày của cô nhẹ nhàng nhíu lại, tay quơ quơ, tựa như phải đuổi đi.
Anh giữ tay cô lại, cô không có giãy giụa, lông mi khẽ run, tựa như cánh bướm đang vẫy.
Sau đó mở mắt ra.
Dưới chăn, hai người đều không mặc gì.
Sau khi cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến, khuôn mặt nhỏ nhất của Hạ Tinh Thần đỏ ửng.
Cô không tự chủ nhớ đến tối qua cô chủ động dụ dỗ anh, thật mất mặt.
“Nghĩ gì vậy?” Bạch Dạ Kình cũng không vội thức dậy, đầu ngón tay của anh quấn quanh đuôi tóc cô, ánh mắt dò xét nhìn cô, ánh mắt kia giống như có thể nhìn thấu tâm tư của cô.
Hạ Tinh Thần càng đỏ mặt hơn: “Đang nghĩ nếu chúng ta tiếp tục nằm như vậy, sẽ trễ.”
“Nghĩ cái đó thật sau?” Ánh mắt của Bạch Dạ Kình càng sâu hơn, anh hạ thấp giọng, vô cùng mập mờ: “Anh cho là em đang nghĩ đến tối qua em quấn lấy eo anh thiếu chút nữa thì gãy...”
Hai tai cô đỏ ửng lên, hờn dỗi liếc anh, vì ngượng ngùng mà trong mắt có thêm mấy phần gợn sóng.
Cũng không biết là ai bị ai quấn lấy eo muốn gãy.
“Không nói với anh nữa, em muốn rời giường.” Cô nhẹ giọng nói, cánh tay trắng nõn từ trong chăn lộ ra, kéo tóc cô từ đầu ngón tay anh, sau đó, vốn muốn tìm áo ngủ của mình mặc vào, kết quả sau khi nhìn quanh một vòng, mới phát hiện áo ngủ của cô tối qua đã bị anh ném ở cửa.
Tối qua ôm cô vào, anh ở cửa không nhịn nổi mà hôn cô…
Hạ Tinh Thần hơi lúng túng, cô quấn chăn nhảy đến cửa.
Bạch Dạ Kình dựa vào đầu giường, nhìn ‘con nhộng’ kia nhảy đến cửa trông rất buồn cười, trong mắt lộ ra ý cười thản nhiên.
Từ đầu đến cuối, Hạ Tinh Thần đều không dám quay đầu nhìn anh, cô chỉ trốn trong chăn vội vã thay quần áo, mở cửa đi ra ngoài.
Cô về phòng mình rửa mặt, đứng trước gương, mặt Hạ Tinh Thần vẫn còn đỏ.
Lần này tốt