Tim Hạ Tinh Thần đập rất nhanh, mặt cũng hơi đỏ lên.
Trong phút chốc, cô chỉ cảm thấy cả khoang xe đều trở nên vô cùng ấm áp.
Lông mi của cô nhẹ nhàng rung động, cô cười, mím môi không trả lời.
Nhưng hai người đều có thể hiểu được câu trả lời.
Hai người cứ trò chuyện với nhau như vậy, cô kể chuyện của Đại Bạch khi còn bé, chuyện từ lúc con ra đời, đến khi con biết nói, con cất tiếng gọi mẹ, thậm chí còn không biết học được từ đâu mà cất tiếng gọi “ba”.
Khi kể chuyện về con, cô kể rất say sưa, Bạch Dạ Kình cẩn thận lắng nghe.
Lúc cô nhắc tới con, nét dịu dàng trên mặt cô khiến cho anh rất thoải mái, rất xúc động.
Đôi lúc đề cập tới mấy chuyện buồn trong quá khứ thì cô lại nhíu mày, càng làm cho anh cảm thấy đau lòng, không nhịn được muốn ôm cô.
Hai người cứ trò chuyện như vậy, thời gian dường như trôi qua rất nhanh.
Khi xe dừng lại thì Hạ Tinh Thần mới hoàn hồn.
Cô ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy cánh cửa lạnh lẽo quen thuộc kia, cả người hơi cứng lại, như chuẩn bị bước vào vùng đất cấm vậy.
Chung Sơn!
Mặc dù lần trước cô đến vào buổi tối, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ chỗ này.
Chỉ là…
Tại sao cô lại đến nơi này?
“Không phải anh nói muốn đưa em đi ăn cơm sao?” Hạ Tinh Thần nhìn về phía anh: “Anh đến đây có việc gì sao?”
Đám người Lãnh Phi đã xuống xe chờ ở ngoài xe, Bạch Dạ Kình lại không vội xuống xe, chỉ nhìn cô: “Tối nay chúng ta sẽ ăn cơm ở chỗ này.
Đại Bạch cũng ở đây.”
Lúc này, Hạ Tinh Thần mới hậu tri hậu giác hiểu ra, nhưng cô lại cảm thấy không thể tin được.
“Cho nên, ý của anh là…” Cô chỉ chỉ mình, rồi chỉ chỉ cánh cửa kia.
Anh gật đầu: “Anh muốn dẫn em gặp bà cụ.
Đáng lẽ anh phải đưa em đi gặp họ từ sớm, lần trước đã bỏ lỡ.
Nhưng mà, bây giờ em có thể suy nghĩ một chút.”
Bạch Dạ Kình giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Bây giờ cách thời gian ăn cơm còn hai mươi phút, em có thể suy nghĩ trong hai mươi phút này.”
Hạ Tinh Thần không lên tiếng, chỉ giương mắt nhìn cánh cửa kia, cũng không chần chờ quá lâu đã đẩy cửa xe ra đi xuống.
Cũng đã đến trước cánh cửa này rồi, cô còn lùi bước làm gì.
Nếu anh đã không ngại đưa cô về đây, vậy thì cô cũng không cần để ý mà cứ thoải mái đi vào là được rồi.
Ông cụ và bà cụ không thích cô, xem thường cô, đó cũng không phải là lỗi của cô.
Cô đã sinh con cho nhà họ Bạch bọn họ, nên cô không nghĩ ra lý do gì mình lại thấp kém ở trước mặt bọn họ.
Từ đầu bọn họ đã không coi cô là mẹ của đứa bé, nếu như giờ phút này mà cô còn rút lui, thì là do cô tự để cho bọn họ có cơ hội xem thường mình.
Bạch Dạ Kình nhìn cô đang cúi đầu sửa sang lại quần áo ở ngoài xe, hiển nhiên là rất hài lòng với kết quả như vậy.
Anh hơi cong môi, cầm lấy áo khoác của mình rồi xuống xe, khoác lên người cô.
“Em đã rất đẹp rồi, không cần phải sửa sang nữa đâu.” Anh vừa nói, vừa dắt tay cô đi qua trạm gác.
Người ở trạm gác đã không còn là mấy người lần trước nữa.
Đương nhiên là Hạ Tinh Thần không biết, bởi vì chuyện lần trước, nên người ở trạm gác đã bị anh thay đi rồi từ lâu rồi.
Tâm tư của cô đều tập trung vào hình tượng của mình lúc này.
“Có thật là đẹp không, nhưng hồi trưa không phải anh nói là sau này không được mặc như thế này nữa sao? Em mặc thế này đi gặp ba mẹ anh, có phải là không đủ trang trọng hay không?” Hạ Tinh Thần đưa ra một loạt câu hỏi, rồi sửa lại tóc của mình, sau đó, như nhớ tới cái gì đó, lại hơi tự giận mình, nói: “Thôi kệ đi, cho dù có thế nào, đã xảy ra chuyện lần trước, thì làm thế nào em cũng không thể trang trọng ở trong mắt bọn họ được nữa.”
“Căng thẳng à?” Anh hỏi.
“…Ít nhiều gì cũng phải có một chút chứ.” Hạ Tinh Thần hít sâu một hơi, đi theo bên cạnh anh.
Cánh cửa nguy nga nghiêm trang ở trước mặt vốn đang đóng chặt, lúc này đang từ từ mở ra.
Người ở trạm gác rối rít đi ra nghênh đón.
Mặc dù bọn họ đều tò mò