Hai người chạm mắt nhau, sau đó đều cùng ngẩn ra.
Sau đó...!
"Tại sao lại là cô?"
"Tại sao lại là bác?"
Hai người gần như là kêu lên cùng một lúc.
Bên cạnh, Bạch Dạ Kình và thím Lâm đều không hiểu gì cả.
Bạch Dạ Kình hỏi Hạ Tinh Thần: "Hai người từng gặp nhau sao?"
Không phải chính miệng bà cụ nói là chưa từng gặp cô sao?
Giờ phút này, trong đầu của Hạ Tinh Thần có hơi hỗn loạn.
Dù có thế nào cô cũng không nghĩ tới, bà mà lần trước cô gặp ở trong bệnh viện lại là mẹ của Bạch Dạ Kình.
Hơn nữa, lúc ấy bà cụ còn nói với cô cái gì ấy nhỉ? Nói là con gái của Lý Linh đang bàn chuyện cưới gả với con trai của bà, nói con trai của bà bị Hạ Tinh Không làm cho điên đảo tinh thần.
Lúc ấy, bà cụ còn nghe ngóng rất nhiều chuyện liên quan tới Hạ Tinh Không từ cô.
Lúc này, Hạ Tinh Thần liên kết lại những hình ảnh trước kia lại, rồi nhớ tới sau đó bà cụ nói đã từng gặp mẹ cô, trong lòng dường như đã sáng tỏ.
Chẳng lẽ bà cho rằng Lý Linh là mẹ của cô.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Lúc này, bà cụ cũng cảm thấy mơ hồ, bà cũng đang khiếp sợ như Hạ Tinh Thần vậy.
“Phu nhân, sao vậy?” Thím Lâm hỏi.
Bà cụ ngồi xuống chiếc ghế sa lon đơn, nhưng ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào Hạ Tinh Thần, hỏi thím Lâm ở bên cạnh: “Người lần trước tới gây loạn ở ngoài cửa nhà chúng ta là cô ấy?”
Lần trước, thím Lâm đã nhìn thấy Hạ Tinh Thần qua màn hình camera.
Buổi tối nên tầm nhìn không tốt lắm, bà cũng nhìn chằm chằm vào Hạ Tinh Thần, nhìn đi nhìn lại, rồi mới gật đầu: “ Dạ, chính là cô gái này.”
Nhắc tới chuyện này, Hạ Tinh Thần vẫn còn cảm thấy quẫn bách.
Cô vô thức liếc nhìn Bạch Dạ Kình, giống như là nhờ giúp đỡ, lại như đang lúng túng.
Bạch Dạ Kình đưa mắt trấn an cô, kéo cô ngồi xuống ở trên ghế sa lon đối diện với bà cụ.
Bà cụ đang suy nghĩ lại mọi chuyện.
Một lúc lâu sau, bà mới lên tiếng hỏi Hạ Tinh Thần: “Lần trước, ở bệnh viện Bối Tư Viễn, người ở trong phòng bệnh là mẹ của cô sao?”
“Vâng ạ.” Hạ Tinh Thần trả lời bà cụ: “Sức khoẻ của mẹ cháu không được tốt lắm, đợt đó bà ấy vừa mới phẫu thuật tim xong, đang nằm trong bệnh viện theo dõi.”
Bà cụ nhíu mày, nếu nói như vậy, vậy chẳng phải… bà đã nhận lầm người rồi hay sao? Thế nhưng người phụ nữ lần trước kia rõ ràng là bà Hạ mà, ngay cả Hạ Tinh Thần cũng nói bà ta đúng là Thị trưởng phu nhân.
“Cô thật sự là mẹ ruột của cháu trai bảo bối nhà tôi?” Bà cụ nghi ngờ, nhìn cô, rồi lại trừng mắt nhìn con trai: “Không phải là hai ngươi cấu kết với nhau tới hù dọa bà già này đấy chứ?”
Hạ Tinh Thần quẫn bách.
Thân hình thon dài của Bạch Dạ Kình tựa vào trên ghế sa lon: “Hay là mẹ cho Đại Bạch tới nhận mẹ ruột đi?”
Đương nhiên là bà cụ cũng cảm thấy giả thiết của mình có hơi quá đáng.
“Nói như vậy, bà Hạ mà lần trước tôi gặp không phải là mẹ của cô?”
Đến bây giờ Hạ Tinh Thần mới hiểu ra, bà Hạ trong miệng của bà cụ là chỉ Lý Linh, nên cô trả lời đúng sự thật: “Đó là vợ sau của ba cháu.”
Bà cụ hừ lạnh, cũng không thèm nể mặt mà nói: “Ánh mắt của ba cô đúng là mù rồi.
Người đàn bà chua ngoa thích cái nhau như vậy, mà cũng có thể cưới về nhà được.”
“…” Hạ Tinh Thần không biết nên tiếp lời thế nào, cô vô thức nhìn về phía Bạch Dạ Kình, anh hơi cúi người, tiến tới bên tai cô, nói nhỏ: “Đừng để trong lòng, bà cụ là người có cái gì thì nói cái đó.”
Cô khẽ gật đầu, đa số những người có sao nói vậy đều dễ sống chung.
Hơn nữa, bà cụ nói cũng không sai, không phải ba cô đang định ly hôn đó sao?
Mới đầu, bởi vì cuộc trò chuyện qua điện thoại kia, nên trong ấn tượng của Hạ Tinh Thần, bà cụ giống như mấy bà chủ nhà giàu thường xuất hiện trong mấy bộ phim truyền hình dài tập, vừa cay nghiệt lại còn rất vô lý.
Nhưng bây giờ khi bà chính là người cô gặp ở bệnh viện lần trước, cô lại cảm giác gần gũi hơn rất nhiều.
Thật ra thì bà cụ cũng vậy.
Sau khi biết cô không có quan hệ gì với Lý Linh, thái độ thù địch lúc trước của bà