Lời của mẹ, Hạ Tinh Thần không hề nghi ngờ chút nào.
Miếng ngọc bội kia cô rất thích, có thể bảo vệ bình an, dĩ nhiên cô cũng không từ chối.
Thẩm Mẫn đưa cho cô một cái túi nhỏ, sau đó giúp cô cất vào túi.
Hơn mười một giờ, điện thoại của Bạch Dạ Kình gọi đến.
Hạ Tinh Thần từ phòng bếp đi ra, cô đứng ở trong sân.
"Đã ăn chưa?" Anh hỏi.
"Vẫn chưa.
Trưa nay mẹ làm rất nhiều món ngon."
"Đáng tiếc anh không có lộc ăn."
“Anh?” Hạ Tinh Thần bĩu môi: “Em nhìn thấy thực đơn trong quốc yến lần này của các anh ở trên mạng.
Vậy còn có thể nói là không có lộc ăn sao?”
Trong giọng nói của Bạch Dạ Kình có vài phần uể oải, nghe được giọng nói của cô, anh lập tức cảm thấy khá hơn nhiều.
Ở bên kia anh nở nụ cười, đột nhiên hỏi: “Có nhớ anh không?”
“...” Câu hỏi bất ngờ, làm cho Hạ Tinh Thần giật mình.
Anh không hỏi còn tốt, vừa hỏi, nỗi nhớ trong lòng cô giống như bị người khác dùng dây thừng siết chặt từng chút một, gặm nhấm đáy lòng của cô, khiến cô cảm thấy chua xót.
Hạ Tinh Thần cắn môi, cô đứng ở đó, không lên tiếng.
Bạch Dạ Kình chờ một lúc, vẫn không nghe được đáp án, anh đương nhiên là mất hứng.
“Không nhớ?”
Anh hỏi.
So với vừa nãy, hai chữ này đã lạnh lẽo hơn rất nhiều, ngay cả ý cười cũng mất đi.
“...!Khi nào anh về?” Hạ Tinh Thần không trả lời mà hỏi ngược lại anh.
“Khi nào em nhớ anh thì anh sẽ về.”
“...” Câu trả lời này!
Người đàn ông này thực sự là rất trẻ con.
Hạ Tinh Thần muốn trêu chọc anh một chút: “Nếu em không nhớ anh, anh định không về nữa à?”
Ở bên kia Bạch Dạ Kình buồn bực một lúc lâu không mở miệng.
Hạ Tinh Thần biết đây là dấu hiệu anh đang tức giận, môi cô giật giật, muốn mở miệng, kết quả "Tút…" Một tiếng, anh quả quyết cúp điện thoại.
“...” Nghe tiếng ‘tút tút’ buồn chán, Hạ Tinh Thần nhất thời im lặng.
Cô thật không biết là nên giận anh hay nên cười anh trẻ con.
Người này, làm sao lại không chịu nổi bị trêu chọc như thế? Hơn nữa, còn rất thích tức giận, thật là khó ở chung!
Hạ Tinh Thần cất điện thoại, một lát sau, cô lại không nhịn được, cầm điện thoại lên soạn tin nhắn.
Sau khi Bạch Dạ Kình cúp điện thoại, anh lập tức vào phòng tắm đi tắm.
Sau khi ra ngoài, thuận tay mở điện thoại, là tin nhắn của cô.
Anh cho rằng cô ngại nói chữ ‘nhớ’ kia trong điện thoại, cho nên sau đó gửi tin nhắn qua để lấy lòng anh.
Lúc anh mở tin nhắn ra, tâm trạng cũng không tệ lắm.
Nhưng, nhìn nội dung, cả khuôn mặt lập tức trầm xuống.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có ba chữ ‘Quỷ hẹp hòi.’
Anh lạnh lùng ném điện thoại tới đầu giường.
Không sai, anh chính là quỷ hẹp hòi!
Ngày hôm sau.
Khi Bạch Dạ Kình chuẩn bị lịch trình, anh đang rửa mặt thì Lãnh Phi ở ngoài gõ cửa.
“Ngài!”
Giọng nói của Lãnh Phi có chút nặng nề, Bạch Dạ Kình vừa nghe thì biết chắc chắn có chuyện quan trọng.
Anh tùy ý lau mặt, tự mình ra mở cửa.
“Chuyện gì?”
Lãnh Phi cầm tài liệu trong tay: “Đã tra ra được.”
“Con gái của phu nhân?”
“Vâng.” Lãnh Phi gật đầu: “Trong nước vừa gửi tài liệu tới.”
Bạch Dạ Kình đưa tay nhận lấy, anh đi tới ghế sa lon ngồi xuống.
Mặc áo ngủ, hai chân thon dài, tùy ý vắt chéo.
Tay gỡ dây buộc túi tài liệu.
Sắc mặt Lãnh Phi cứng lại, anh ta kêu một tiếng: “Ngài!”
Bạch Dạ Kình đưa mắt liếc nhìn anh ta một cái.
Chỉ thấy sắc mặt Lãnh Phi khá là khó coi.
Anh nhíu mày: “Không phải tin tốt?”
Lãnh Phi không dám nói, anh ta chỉ im miệng không nói gì, sắc mặt rất kỳ lạ.
Bạch Dạ Kình nhìn bộ dáng này của anh ta, trong lòng anh tức giận: “Cậu đứng qua một bên, đừng làm vướng mắt tôi!
Khả năng tồi tệ nhất Bạch Dạ Kình có thể nghĩ đến là cô gái bạc mệnh kia, bây giờ đã không còn trên cõi đời này nữa.
Nhưng mà...!
Lúc bức ảnh đầu tiên rơi ra, cả người anh đờ ra, chớp mắt mấy cái.
Thẩm Mẫn.
Phía dưới viết rõ ràng: ‘Mẹ nuôi cô chủ.’
Bạch Dạ Kình lập tức ngẩng đầu lên, cặp mắt bén nhọn, sâu thẳm lại hung ác nhìn chằm chằm vào Lãnh Phi.
Lãnh Phi rùng mình, ngay cả hít thở anh ta cũng không dám thở