"..." Hạ Tinh Thần lúng túng, rốt cuộc ai muốn anh mua cho, đã nói là không cần mà.
Cô lại nhìn xung quanh, sắc mặt nhân viên đã tối đen.
Bạch Dạ Kình không thèm để ý, anh chỉ đồ ngủ hình mèo Poko treo trên kệ, hỏi: "Bộ đó giống bộ tối qua em mặc phải không?"
"Ừ, gần giống." Hạ Tinh Thần không biết anh muốn làm gì.
Bạch Dạ Kình chỉ chỉ: "Gói lại, số lớn nhất."
Hạ Tinh Thần sửng sốt, người này lại mua đồ tình nhân cho mình mặc? Nhưng mà...!
“Anh mặc sao?” Không phải tối qua anh vừa đến đã lập tức bắt bẻ cô sao?
Bạch Dạ Kình không đáp, anh sờ cái túi, không mò được tiền.
Quay lại nói với cô: “Phu nhân Bạch, tính tiền.”
Giọng nói kia rất không tự nhiên.
Ba chữ “Phu nhân Bạch” nghe giống như vợ chồng già vậy.
Hạ Tinh Thần giật mình, cô càng nhận ra người đàn ông này, thủ đoạn dụ dỗ phụ nữ của anh thật cao minh, nhưng dù vậy, cô vẫn ngu ngốc bị anh dụ.
Hơn nữa, giờ phút này dù bị dụ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào, giống như ăn đường vậy.
Nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ hung dữ nói: “Không cho phép anh gọi bậy, hiện giờ em vẫn độc thân, anh gọi như vậy, người khác sẽ thật sự cho là em đã kết hôn.
Đến lúc đó, ngay cả người muốn theo đuổi em cũng không dám.”
Cô vừa nói vừa lấy tiền đưa cho nhân viên.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình lạnh lùng nhìn cô, anh đặc biệt nghiêm túc hỏi: “Ai muốn theo đuổi em?”
“…” Hạ Tinh Thần rụt cổ.
Ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông này vô cùng dọa người, đừng nói là cô bị trừng, ngay cả nhân viên đứng một bên cũng bị dọa đến tay chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống.
Cô lè lưỡi, không dám nói nữa.
Ngay cả nói giỡn cũng không được, người này thật đáng sợ, anh vô cùng nhỏ nhen.
Sau một hồi, hai người từ tiệm đồ ngủ đi ra.
Một tay anh xách túi đồ, một tay nắm tay cô.
Hạ Tinh Thần nhớ đến cái gì đó, cô cúi đầu cười.
“Cười cái gì?”
“…” Cô lắc đầu.
Anh cau mày, hỏi lại: “Cười cái gì?”
“Cười anh đó.” Hạ Tinh Thần ngẩng đầu lên, cô híp mắt, trong mắt đầy sự ngọt ngào: “Thì ra anh cũng không phải hoàn toàn không biết nói chuyện yêu đương.”
Hạ Tinh Thần cảm thấy mình càng ngày càng thích anh.
Cùng lắm chỉ mua một bộ đồ ngủ giống cô, đã làm cho cô vui vẻ.
Thật không có tiền đồ.
Bạch Dạ Kình hiểu rõ cô đang suy nghĩ gì, trên mặt anh lướt qua một tia không được tự nhiên: “Nghĩ gì vậy? Anh chỉ cảm thấy bộ này tương đối dễ nhìn mà thôi.”
Tuy nói vậy nhưng bàn tay đang nắm tay cô theo bản năng nắm chặt hơn.
Hạ Tinh Thần biết tính của anh, mạnh miệng, nhưng cô cũng không vạch trần, không cho là đúng nói tiếp: “Nếu anh thích mặc trang phục tình nhân với em, vậy chúng ta về mua thêm mấy bộ là được.
Em biết Kinh Đô có một tiệm chuyên bán trang phục tình nhân, nếu không, về hai chúng ta đi dạo một vòng, anh còn phải ở đó đi dạo phố với em.”
Mặc trang phục tình nhân với phụ nữ, Bạch Dạ Kình rất khó có thể tưởng tượng ra hình ảnh như vậy.
Rất khó coi.
Trước kia ở trong trường học, có không ít cặp tình nhân, trong mắt anh, bọn họ rất giống kẻ ngốc.
Nhưng vừa rồi anh nhìn thấy bộ đồ ngủ hình mèo Poko màu xanh dương kia, không nghĩ ngợi mà mua ngay lập tức.
Cho nên, luôn nói tình yêu biến người ta thành kẻ ngốc, quả thật lời này nói không sai.
Hạ Tinh Thần vốn cho là anh nhất định sẽ lập tức lắc đầu cự tuyệt, thậm chí cô đã nghĩ xong làm thế nào thuyết phục anh, nhưng chỉ nghe anh thản nhiên ‘Ừ’ một tiếng.
Tất cả lời cô muốn nói đã nghẹn lại trong họng, trong lòng chỉ còn lại sự vui thích.
Điện thoại của Bạch Dạ Kình lại bắt đầu reo lên.
Giống vừa rồi, điện thoại vang lên một lần rồi lại một lần.
Sắc mặt vừa rồi không tệ, lúc này đã trở nên vô cùng khó coi.
Anh lấy điện thoại ra, Hạ Tinh Thần vô tình nhìn, liền thấy bốn