Bạch Dạ Kình nhíu chặt lông mày, trong đáy mắt anh ẩn hiện một tầng khí lạnh, thái độ vẫn như cũ: “Ba muốn làm gì thì cứ làm vậy đi.
Bên này con còn có việc.”
Sự uy hiếp đối với anh không có bất kỳ tác dụng nào.
Tính tình của ông cụ anh hiểu rất rõ.
Ông cụ giận đến mức suýt bất tỉnh, ông ấy chợt quát một tiếng: “Nếu mày thật sự dám đi, ba mày hôm nay sẽ nhặt xác giúp mày, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
Bạch Dạ Kình thẳng thừng cúp điện thoại.
Hồi lâu sau, các khớp xương đã siết chặt điện thoại di động.
Mơ hồ có thể nhìn thấy gân xanh lộ ra trên mu bàn tay.
Nhiệt độ trong buồng xe nháy mắt đã hạ xuống mấy độ.
Hạ Tinh Thần bất giác phát hiện ra vẻ khác thường của anh, cô ngừng chơi đùa cùng con trai, nghiêng mặt sang, lo lắng nhìn anh: “Sao vậy?”
Bạch Dạ Kình không lên tiếng.
Điện thoại di động mới vừa bị ngắt, lại bắt đầu đổ chuông.
Anh lại ngắt máy, tay còn lại nắm chặt tay cô.
Bàn tay không chút độ ấm kia khiến cho Hạ Tinh Thần kinh ngạc: “Sao lại lạnh như vậy?”
Hạ Tinh Thần chà xát, sau đó đưa lên môi thổi thổi khí cho anh.
Cô khẽ nhếch mí mắt, lầm bầm: “Rõ ràng trong xe đang mở lò sưởi, sao tay anh lại lạnh đến vậy chứ?”
Ánh mắt anh rủ xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sự lo lắng của cô, hỏi: “Điện thoại di động của em đâu?”
“Tối hôm qua ném vào trong túi xách, đều ở Chung Sơn cả rồi.
Sao thế?”
Bạch Dạ Kình lắc đầu: “Không sao cả?”
Trước mặt truyền tới giọng nói của Lãnh Phi: “Tổng thống, lão tiên sinh gọi điện thoại đến.
Có vẻ rất tức giận.”
“Cúp máy.”
Nghe anh nói thế, Lãnh Phi không lên tiếng nữa, mà lẳng lặng cắt đứt liên lạc.
Bạch Dạ Kình lại bồi thêm một câu: “Tắt máy.”
“Vâng.”
Hạ Tinh Thần nhìn anh, rồi lại nhìn Lãnh Phi ngồi cạnh ghế tài xế, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Bạch Dạ Kình hơi cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.
Cặp mắt kia, sâu tựa như biển, giống như muốn để cô đắm chìm vào trong đó.
Vô tình khiến cô nảy sinh sự bất an.
Bàn tay nắm lấy tay anh cũng vô thức siết chặt.
“Lúc trước, lời em hứa với anh, hôm nay có còn tính không?” Bạch Dạ Kình không trả lời, mà còn hỏi ngược lại.
Hạ Tinh Thần nghe vậy đầu óc lập tức mơ hồ, trước giờ cả hai nói với nhau nhiều như thế, anh lại nhắc bằng một câu không đầu không đuôi thế này?
Ngón tay thon dài của anh vuốt ve khớp xương ngón cái của cô, ánh mắt vẫn yên tĩnh như cũ, anh mở miệng xua tan sự nghi ngờ trong lòng cô: “Em đã nói với anh, bất luận như thế nào, trong đoạn tình cảm này, em vĩnh viễn sẽ không lùi bước.”
Hạ Tinh Thần không ngờ rằng vào giờ phút này, anh lại muốn xác nhận lại chuyện đó: “Lão tiên sinh tức giận như vậy, vì biết hôm nay chúng ta muốn đăng ký kết hôn sao?”
“Ông nội không đồng ý cho ba và mẹ kết hôn sao ạ?” Hạ Đại Bạch ở bên cạnh nhíu nhíu chân mày nhỏ hỏi.
Hạ Tinh Thần nhìn thằng bé, lại bị anh đưa tay xoay khuôn mặt lại.
Anh cố chấp nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn cô cho anh một câu trả lời chắc chắn: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh?”
Hạ Tinh Thần khẽ mỉm cười, cô nhấc tay áp vào bàn tay anh đang đặt trên khuôn mặt cô: “Hiện giờ em đã ở trên xe cùng anh đến cục dân chính rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng ký tên kết hôn, đáp án này, còn chưa đủ sao?”
Bạch Dạ Kình nhìn cô hồi lâu, ngay lúc này, điện thoại di động lại vang lên lần nữa.
Anh không hề do dự lập tức ngắt máy, một tay nâng cằm cô lên, cúi người hôn lên môi cô.
Nụ hôn này, hôn rất mạnh.
Giống như muốn đóng dấu lên đó vậy.
Hạ Đại Bạch hô lên một tiếng, thằng bé lấy bàn tay nhỏ bé che mắt, nhưng lại mở ra mấy cái kẽ hở len lén nhìn.
Hạ Tinh Thần xấu hổ muốn chết, cô đẩy anh ra, thế nhưng làm sao cô có thể đẩy nổi?
Anh luôn cậy mạnh mà ngang ngược như thế, cuối cùng cô cũng chỉ có thể mặc anh.
Dọc đường, anh bảo tài xế tăng tốc.
Bàn tay vẫn luôn nắm chặt tay cô chưa