“Cô mau dẫn cô Cảnh lên lầu đi.” Dư Trạch Nam thấy có cơ hội, anh ta lập tức ra lệnh cho người giúp việc đỡ Cảnh Dư dậy.
Trên bàn ăn, giờ phút này đã là một mớ hỗn độn, mà cả người cô ấy cũng đã nhếch nhác.
Lúc đi ngang Dư Trạch Nam, cô ấy khẽ nói tiếng cám ơn Dư Trạch Nam, giọng nói nhẹ nhàng, giống như lông chim bay trên không trung, chẳng có chút trọng lượng nào.
Hai chữ kia, lại khiến cho hai tay đã buông xuôi của Dư Trạch Hạo nắm chặt lại lần nữa.
Bất quá Trạch Nam chỉ ngẫu nhiên xuất hiện ở đây, giúp cô ấy nói hai câu, đã có thể nhận được một lời cảm ơn chân thành.
Mà anh ta…
Buông xuống tất cả sự kiêu ngạo và giá trị của bản thân, nâng niu cô ấy trong tay sợ nắng chiếu đến, ngậm cô ấy trong miệng sợ cô ấy tan mất, cũng không đổi được vẻ mặt ôn hòa và sự chân thành của cô ấy.
Sao anh ta có thể cam tâm?
“Cảnh Dư!” Đột nhiên Dư Trạch Hạo âm trầm mở miệng.
Bàn tay đè chặt cạnh bàn, căng thẳng sau đó lại buông lỏng đôi chút, cuối cùng lại nắm chặt lần nữa.
Dường như đang cật lực đè nén lửa giận trong lồng ngực.
Cảnh Dư dừng chân, tim cô ấy nhảy lên một cái.
“Anh biết em luôn muốn trở về bên cạnh vị hôn phu trước đây, cho nên, không muốn ở lại đây, phải không?” Anh ta không quay đầu lại.
Lời này, nói ra như một câu hỏi, nhưng ngược lại là một câu khẳng định.
Môi Cảnh Dư khẽ giật giật, muốn nói gì đó, thế nhưng, cuối cùng lại im lặng.
Ở trước mặt Dư Trạch Hạo, cô ấy còn có thể giải thích gì đây? Lúc nào cũng vậy, anh ta nói cái gì thì chính là cái đó.
“Muốn rời khỏi chỗ này, cũng không phải không thể, chờ khi nào anh chơi đùa đủ, tự nhiên em có thể đi.
Nhưng mà…” So với vừa rồi, lúc này Dư Trạch Hạo đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Anh ta xoay người, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm khiến cô ấy lạnh sống lưng: “Trước khi anh chơi đùa chán, tốt nhất em không nên chọc giận anh.
Nếu không đừng trách anh vô tình.”
Mấy chữ cuối cùng, anh ta cắn chặt răng, lộ ra sự tàn khốc.
Cảnh Dư hít sâu một hơi, cuối cùng cô ấy không nói gì thêm mà đi lên lầu.
Toàn bộ quá trình, cô ấy không hề quay lại nhìn Dư Trạch Hạo, càng không đáp lại lời anh ta.
Nhưng mà anh ta biết, cô ấy bỏ vào tai những lời uy hiếp của anh ta.
Dư Trạch Hạo ngồi xuống lần nữa, người giúp việc dọn dẹp bữa ăn sáng lúc nãy, đổi thức ăn mới.
Mọi người cũng chỉ chuyên tâm làm việc của mình, ngay cả biểu cảm cũng không biến hóa dư thừa, thật sự giống như vừa rồi chẳng có xảy ra chuyện gì vậy.
Lúc này Dư Trạch Hạo đã khôi phục lại sự bình tĩnh, anh ta tiếp tục ăn điểm tâm, lúc này giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sự tao nhã.
Chỉ có hai tay siết chặt tiết lộ sự ưu tư lúc này của anh ta.
Dư Trạch Nam thở dài, ngồi xuống bên cạnh.
Cũng chỉ ăn bữa ăn sáng, lâu sau cũng không lên tiếng.
“Có chuyện gì cứ nói.
Em không phải người thức dậy sớm như vậy.” Rốt cuộc, vẫn là Dư Trạch Hạo mở miệng trước.
“Anh, đối với con gái không thể như vậy được.
Nhất là anh yêu chị ấy như vậy.” Dư Trạch Nam nói ra lời trong lòng.
Dư Trạch Hạo liếc mắt nhìn anh ta, trong con ngươi không hề vui vẻ.
Hiển nhiên là không muốn nghe anh ta giảng đạo.
“Được được được, em không nói chuyện này.” Dư Trạch Nam giơ tay ra vẻ bất đắc dĩ.
Dư Trạch Hạo thu hồi ánh mắt, anh ta mới thả tay xuống.
Vừa thử dò xét nhìn anh ta, vừa cẩn thận nói: “Có chuyện em phải nói với anh, nhưng mà, điều kiện tiên quyết là anh không được nổi giận với em.”
Dư Trạch Hạo dừng lại, anh ta quay đầu nhìn em trai mình: “Em lại phạm phải chuyện gì?”
“Không thể coi như là phạm phải chuyện gì.”
“Nói ra nghe xem.”
“Chỉ là… Vừa rồi phu nhân Lan Đình đã gọi điện thoại cho em, hỏi em chuyện con gái của bà ấy, em cũng đã nói sự thật.” Một câu này, anh ta càng nói càng nhanh.
Mắt thấy sắc mặt Dư Trạch Hạo càng ngày càng kém, anh ta lập tức từ trên ghế nhảy cẫng lên, tránh xa ra một mét, cầm đĩa và nĩa làm vũ khí, che mặt mình, chỉ lộ ra một đôi mắt: “Anh, thật sự không thể trách em được.
Là Bạch Dạ Kình