Cuối cùng Bạch Minh Diệp cũng không ngăn cản anh ta, mà thay vào đó là nhìn bọn họ rời đi với tâm trạng nặng trĩu.
Ông ấy bước lên: “Sao con không ngăn cản bọn họ chứ?”
“Anh ấy là con trai của ba, tính cách lại giống y chang ba, ba không ngăn nỗi, sao con có thể ngăn được chứ?”
Ông Bạch biết rõ tính cách của đứa con trai này, giống như một cục đá vậy, lại còn là cục vừa cứng vừa thối tha.
“Nghịch tử.” Ông cầm gậy gõ mạnh xuống mặt đất.
Vào lúc này, trợ lý mà Bạch Dạ Kình cho ở lại đã bước lên nói: “Thẩm phu nhân, tổng thống và cô Hạ đã kêu tôi đưa ngài trở về, mời lên xe.”
Ông hất người kia ra, không kiên nhẫn hét lên: “Đưa cái gì? Đưa gì mà đưa hả! hai đứa nó phủi mông đi rồi, những người lớn ở đây bị tụi nó làm cho tức chết, tụi nó cũng không thèm quan tâm, còn đưa cái gì nữa.”
Người đó bị hét đến không biết phải làm sao, anh ta thật sự vô tội mà!
“Thẩm phu nhân, nếu bà không có chuyện gì khác thì không ngại tới chỗ tôi ngồi một chút được chứ?” Bạch Thanh Nhượng mở lời, so với sự tức giận vừa nãy của ông Bạch thì ông ấy đã bình tĩnh đi rất nhiều, lúc này càng nhiều hơn đó là thương cảm.
Tuyệt đối không ngờ tới con gái còn chưa nhận trở về thì đã bận chia rẽ đôi uyên ương rồi.
Thẩm Mẫn nhìn chiếc xe dần đi xa, trong lòng rất khó chịu, cuối cùng gật đầu: “Cũng được.”
Có rất nhiều chuyện phải nói cho rõ ràng, nhưng mà nghĩ đến sau này Tinh Thần không còn là con gái của bà nữa, không khỏi cảm thấy đau lòng.
Trên đường đi.
Thụy Cương vừa nhận được tin tức, trực tiếp lái xe tới thẳng khách sạn King.
Cô không hỏi lý do nhưng vẫn có thể đoán ra được.
Phủ Tổng thống và căn nhà nhỏ bên kia hiện tại nhất định không thể nào yên tĩnh, những người lớn đó sẽ không dễ bỏ qua như vậy.
Lúc bọn họ đi tới phòng 8088, Lãnh Phi bọn họ đã tới trước.
Ngoài Lãnh Phi ra còn có Phó Dật Trần.
Hạ Tinh Thần biết anh bị thương không nhẹ, lo lắng không nguôi muốn đẩy cửa vào phòng ngủ, nhưng lại bị Lãnh Phi ngăn ở bên ngoài: “Cô Hạ.”
Tuy anh ta ngăn Hạ Tinh Thần lại nhưng ánh mắt lại nhìn về phía đứa bé bên cạnh cô.
Cô bỗng chốc đã hiểu, ngồi xổm xuống nói với Hạ Đại Bạch: “Đến phòng khách xem tivi có được không?”
“Không được.” Hạ Đại Bạch khẽ nhíu mày: “Con muốn đi xem Tiểu Bạch, ba bị ông nội đánh, nhất định là rất đau.”
Hạ Tinh Thần thở dài sờ nhẹ cái đầu tròn trĩnh của con trai: “Yên tâm đi, Tiểu Bạch sẽ không sao đâu.”
Chỉ là hình ảnh máu chảy đầm đìa đó tóm lại không thể để cho thằng bé thấy.
Hạ Đại Bạch suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không cam tâm mà gật đầu: “Vậy…nếu có chuyện gì thì mẹ gọi con, con sẽ ở phòng khách xem tivi.”
Cô gật đầu, cậu bé nhìn cô một lúc rồi mới quay người đi tới phòng khách, đi được ba bước lại quay đầu nhìn.
Hạ Tinh Thần đẩy cửa đi vào, lúc này Bạch Dạ Kình đang nằm sấp trên giường.
Phó Dật Trần không có đích thân xử lý vết thương cho anh mà chỉ ngồi trên ghế sofa ở trong góc, có thể thấy cảm xúc lúc này của anh ta cũng khá hụt hẫng, cả người buồn bã và tiều tụy hơn so với lần trước lúc nhìn thấy anh ta ở bệnh viện Bối Tư Viễn.
Cho dù không nói gì, chỉ yên lặng ngồi yên ở đó thôi cũng cảm thấy được cả người anh ta như bị bao phủ bởi một chùm mây đen u ám.
Là vì Vị Ương chứ gì!
Nhưng mà chuyện tới bước này rồi, anh ta còn có tư cách gì buồn vì cô ấy chứ?
Hạ Tinh Thần vẫn không thể hiểu Phó Dật Trần, cũng không cách nào thản nhiên đối mặt với người đàn ông đã có vợ, nhưng suy cho cùng đó là chuyện giữa bọn họ, ngay cả Vị Ương còn không chất vấn một câu thì người ngoài như cô sao có tư cách truy hỏi đến cùng?
Cô thu hồi suy nghĩ, đi đến bên cạnh giường.
Bạch Dạ Kình vốn dĩ đang nhắm mắt, lúc này nghe thấy tiếng động tĩnh lập tức mở mắt ra.
Cô không nhìn anh mà nhìn vết thương trên lưng anh.
Lúc còn trẻ ông Bạch đã tung