Ông cụ hơi dừng lại một chút rồi nói: “Hơn nữa, chẳng phải hai người họ không có quan hệ huyết thống sao?”
“Nếu như bây giờ ông biết hai đứa nó không có quan hệ huyết thống mà còn ngăn cấm chúng nó như vậy, có phải là quá vô nhân đạo rồi không?”
Ông cụ ngồi bật dậy: “Cái gì mà vô nhận đạo? Bà thử nghĩ xem, cho dù hai người họ không có quan hệ máu mủ, nhưng cũng phải nhìn vào truyền thống đạo đức chứ? Dù sao thằng bé cũng đã gọi chú ấy là chú bao nhiêu năm trời.
Kể cả không phải ruột thịt nhưng về mặt đạo lý thì con bé vẫn là em gái họ của nó, như vậy tính là loạn luân.
Bà nói xem, luôn có người muốn đâm một nhát sau lưng Dạ Kình.
Nếu như sau này có kẻ mượn cớ dùng chuyện này để làm ảnh hưởng đến công việc và danh tiếng của Dạ Kình thì sao?”
Bà cụ bị nói như vậy, chỉ biết thở dài một hơi.
“Nói như vậy thì quả thật không biết nên làm thế nào mới đúng.
Thằng nhóc Dạ Kình kia cũng giống hệt ông.
Chúng ta không có cách nào với nó cả, lại còn là cháu trai bảo bối của tôi nữa chứ?”
Cháu trai bảo bối kia chính là mảnh xương sườn mềm của bà cụ.
Vừa nhắc đến cu cậu, bà cũng không biết làm thế nào: “Thằng bé biết chúng ta phản đối ba mẹ nó cho nên cũng không thân thiết với chúng ta nữa.”
Ông cụ cũng phiền muộn, vừa nghe kể về cháu trai bảo bối, ông lập tức buồn rầu kéo chăn lên: “Được rồi, muộn rồi, không nói đến chuyện này nữa! Dù sao thì hai đứa nó cũng không thể kết hôn bây giờ được.”
Ông cụ đã nói như vậy thì bà cụ cũng không dám nói thêm cái gì nữa.
Hôm sau.
Bạch Dạ Kình mặc áo ngủ màu trắng, đánh răng trong phòng vệ sinh.
Hạ Đại Bạch cũng mặc áo choàng tắm nho nhỏ, đi theo sau anh.
Anh đánh răng, cậu nhóc cũng cầm bàn chải, đánh răng.
Anh cạo râu, Hạ Đại Bạch lấy tay xoa xoa cằm, giống như chỗ đó mọc râu thật vậy.
Hạ Tinh Thần lười biếng đứng bên cạnh nhà vệ sinh, nhìn thấy cảnh tượng này, cô không khỏi buồn cười.
Đến khi Bạch Dạ Kình bỏ dao cạo xuống, Hạ Đại Bạch nghĩ nghĩ rồi nhanh chóng cầm lấy chơi.
“Để xuống!” Hạ Tinh Thần giật mình, cô vội vàng đi vào giữ lấy bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc: “Cái này rất nguy hiểm, không thể chơi được!”
Không đợi Hạ Đại Bạch bỏ tay ra, Bạch Dạ Kình đã cầm lấy con dao cạo cất lên tít trên cao, chỗ mà cậu nhóc không thể với tới được.
Hạ Đại Bạch ngước đầu nhìn, hai tay khoanh lại, lẩm bẩm: “Con nghĩ hai người đừng nên kết hôn thì hơn.
Bây giờ đã hùa nhau bắt nạt con rồi.
Đại Bảo, mẹ bị Tiểu Bạch đồng hóa rồi!”
Hạ Tinh Thần bất đắc dĩ lắc đầu.
Bạch Dạ Kình vẫn tỉnh bơ.
“Đói bụng không?” Anh dắt tay cô, ôm cô vào lòng.
“Cũng hơi hơi.
Anh đừng đứng gần em như vậy.
Hai người đánh răng xong rồi, em chưa đánh răng đâu!” Cô nghiêng người tránh né anh, cầm bàn chải, nặn kem đánh răng.
Nhớ tới cái gì đó, cô liếc mắt nhìn anh: “Với cả chúng ta không thể cứ trốn mãi ở đây được!”
Bạch Dạ Kình bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc: “Có muốn đi gặp chú anh một chút không?”
Đúng, cô vẫn luôn muốn.
Cô không thể làm con rùa rụt đầu cả đời.
Dù là chuyện gì thì tốt nhất vẫn nên gặp mặt nói chuyện trực tiếp thì hơn.
“Bây giờ em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nếu bắt buộc phải nói gì đó thì chờ thêm chút nữa đi!”
“Vậy chúng ta cứ mất tích mấy ngày để bậc cha chú có thể tỉnh táo một chút.
Tạm thời em không cần đi làm, anh sẽ sắp xếp người thay em.”
Quả thật bây giờ Hạ Tinh Thần cũng không muốn ra ngoài gặp mấy bậc cha chú kia.
Trong đầu cô rất rối bời.
Tạm thời hai ngày này, cô chỉ muốn yên bình ở bên cạnh anh, tạm thời không quan tâm đến phong ba bão táp kia