Cả người cô trở nên căng thẳng, tay xuôi bên người nắm lấy tay anh: “Chắc là bà ấy.”
Sắc mặt Bạch Dạ Kình cũng lạnh lẽo, anh nhìn thấy hàng lông mi cô run rẩy, bèn nói: “Nếu em không muốn gặp, anh sẽ cho đóng cửa.”
“Không.” Hạ Tinh Thần lắc đầu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Mời bà ấy vào đi, trốn ba ngày, cũng nên nói rõ mọi chuyện rồi.”
Anh cau mày nhìn đồng hồ.
Hạ Tinh Thần biết anh bận nhiều việc: “Anh yên tâm đi làm đi, em sẽ không bị bà ấy làm cho dao động.”
Bạch Dạ Kình vươn tay ra ôm cô vào ngực.
Anh rất cao, cô càng trông thon nhỏ, mang dép chỉ đứng đến bả vai anh, thân thể mềm mại dựa vào ngực anh.
Năm ngón tay thon dài của anh xuyên vào tóc cô, nâng gò má trắng nõn của cô lên: “Bây giờ em có dao động cũng đã không kịp, đừng quên, bây giờ em đã là phụ nữ có chồng.”
Hạ Tinh Thần mỉm cười: “Em nhớ rồi.”
Cô ở trong phòng thay quần áo, Bạch Dạ Kình đi ra ngoài trước.
Lúc đến phòng khách, Lan Đình phu nhân đã được mời vào.
Thấy anh, bà vội vàng đứng dậy: “Dạ Kình.”
“Phu nhân.” Bạch Dạ Kình gật đầu, vẫn giữ thái độ lễ phép như trước.
“Tinh Thần…” Nhắc đến con gái mình, hốc mắt bà Lan Đình liền ửng đỏ, tay đặt bên người phát run, bà cố đè nén cảm xúc trong lòng: “Cháu là người rõ ràng nhất, lúc đầu dì bỏ nó thật sự là bất đắc dĩ.”
“Lát nữa dì tự giải thích với cô ấy đi.” Bạch Dạ Kình nói: “Cô ấy sẽ ra ngay bây giờ thôi.”
Ánh mắt ảm đạm của Lan Đình phu nhân chợt sáng lên: “Nó bằng lòng gặp dì sao?”
Anh khẽ gật đầu nhìn đồng hồ: “Dì ngồi đi, cháu còn có việc quan trọng, xin lỗi không thể tiếp chuyện dì.”
Lan Đình vốn muốn nói với anh chuyện giữa anh và Tinh Thần, nhưng rốt cuộc bà ấy vẫn không nói gì, chỉ gật đầu, yên lặng ngồi xuống, rất nhanh đã thấy Hạ Tinh Thần mở cửa từ trong phòng đi ra.
Lan Đình ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, bóng lưng bà hướng về phía cô, Hạ Tinh Thần ngây người nhìn lưng người phụ nữ ấy, tâm tư phức tạp, cảm xúc đủ loại đan xen trào dâng.
Trước kia cô và phu nhân hợp ý nhau nên sinh ra quý mến nhau, vậy mà giờ cảm xúc giữa họ lại gượng gạo tới vậy.
Cô hít sâu một hơi, đè nén nỗi xúc động trong lòng rồi chậm rãi đi đến.
Nghe động tĩnh, Lan Đình phu nhân quay đầu lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hốc mắt Lan Đình phu nhân hiện lên một tầng sương mù mỏng, bà cố nén sự xúc động, cong môi nở nụ cười yếu ớt: “Tinh Thần.”
Hạ Tinh Thần ngồi xuống đối diện bà, vốn muốn gọi bà ấy một tiếng “phu nhân”, đôi môi cô mấp máy, cuối cùng lại không có cách nào bình tĩnh gọi ra thành tiếng, cô chỉ đành cong môi, ngượng ngùng mở miệng nói một câu: “Đã lâu không gặp.”
“Thật sự đã lâu không gặp.”
Ánh mắt Lan Đình phu nhân hiền từ nhìn cô, vừa kích động vừa yên tâm, bà liên tục gật đầu, giống như đang nói với cô, lại giống như đang lẩm bẩm với chính mình: “Lúc mẹ biết là con, thật sự mẹ không dám tin, thượng đế quả thật chưa từng bạc đãi mẹ.”
Hạ Tinh Thần không biết tiếp lời như thế nào.
Trong nhận thức của cô, mẹ cô luôn là Trầm Mẫn, ba là Hạ Quốc Bằng.
Cho dù nhiều năm qua, tình thương của ba mẹ đối với cô ít nhiều cũng có thiếu sót, nhưng sâu thẳm trong tiềm thức, cô vẫn luôn nhận định chính là bọn họ.
Mặc dù lúc trước cô khá hợp ý với Lan Đình phu nhân, nhưng hiện tại sau khi biết quan hệ giữa mình và bà ấy, ngược lại không hiểu tại sao lại có cảm giác lạnh nhạt, giống như bất thình lình có một chướng ngại không cách nào vượt qua.
“Dì đến tìm cháu là muốn nói chuyện của cháu và Dạ Kình sao?” Hạ Tinh Thần trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Lan Đình nhìn con gái, trong lòng hoà hoãn hơn rất nhiều, bà ấy không muốn nói thẳng đến